Editor: Gà
Trên bệ cửa sổ đặt mấy chậu hoa men xanh, cỏ xanh bên trong nhú lên, nhìn kỹ mới biết đó là đọt tỏi non và rau hẹ.
Cây trái trong phủ phần lớn là hoa tiêu và hạch đào, hoa là hoa cải dầu và hoa rau hẹ, cỏ là cây đậu nành non và đậu phộng non.
Toàn bộ đều là hoa màu.
Từ Yến Chu nhìn quanh sân sau đó bước vào nhà phòng xem xét, trong nhà gọn gàng ngăn nắp, thư án đặt một chồng sách, phía trên là mấy quyển bìa xanh, chàng lật vài trang của cuốn [Tề Dân Yếu Thuật].
Từ Yến Chu hít một hơi thật sâu rồi lật cuốn thứ hai, [Nông chính toàn thư], tiếp theo là [Nông thuyết], còn có [Bản tóm tắt nông vụ] và [Tháng tư dân lệnh].
Có lẽ vì Trương đại nhân lật xem nhiều lần nên có vài trang sách đã bị ố vàng, trong nhà trừ những cuốn sách này cũng chỉ còn một chiếc giường gỗ và ngọn đèn dầu.
Đam Mỹ H Văn
Chàng không thể ngờ Ninh Châu sẽ trong tình trạng này, sau khi công thành, việc đầu tiên chàng làm là đến phủ thủ thành, hy vọng ở đây cũng giống như Lĩnh Nam.
Nên bọn họ đã hùng hổ tiến vào bắt thủ thành, kết quả…Phủ thủ thành một nghèo hai trắng tay.
Từ Yến Chu: “Thả Trương đại nhân ra đi.”
Lưu Vĩ Tràm sờ sờ mũi: “…Ta sẽ đi mời Trương đại nhân ra.”
Trương Tiên Ngôn đã làm quan ở Ninh Châu năm năm, lão mặc một kiện trường bào màu xanh, hai bên tóc mai lấm tấm sợi bạc, tiến lên hành lễ với Từ Yến Chu: “Từ tướng quân.”
Từ Yến Chu đỡ lão đứng dậy: “Trương đại nhân không cần đa lễ, Ninh Châu rất tốt, Trương đại nhân dụng tâm rồi.”
Trương Tiên Ngôn là một vị quan thanh minh liêm khiết, có lão ở Ninh Châu Từ Yến Chu không cần phải nhọc lòng thêm.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Giữ nguyên như cũ, vẫn nên để Trương Tiên Ngôn tiếp tục thủ thành.
Chàng trấn an Trương Tiên Ngôn: “Ta sẽ cho quân đóng giữ Ninh Châu, đại nhân vẫn là thủ thành.”
Sắc mặt Trương Tiên Ngôn biến hóa trong chốc lát: “Từ tướng quân, Ninh Châu không tốt vậy đâu, không hề tốt chút nào.
Ninh Châu…Nghèo, thật sự rất nghèo!”
Lão thở dài: “Vỗn dĩ tôi còn đang ngày đêm lo lắng phải làm sao cho phải, kết quả Từ tướng quân đã tới, tôi an tâm rồi!”
“Cuối cùng dân chúng Ninh Châu cũng được trải qua những ngày lành.” Trương Tiên Ngôn vừa nói vừa rơm rớm nước mắt: “Từ tướng quân đến thật đúng lúc.”
Từ Yến Chu: “…”
Lại nghe lão bày tỏ: “Từ tướng quân, chúng tôi vẫn luôn hy vọng ngài sớm đến đây!”
Từ Yến Chu nghẹn lời, vì sao chàng lại chọn đánh Ninh Châu, cũng vì Ninh Châu giàu có, hàng năm đều tiến cống trà đưa đến hoàng cung, mà phú thương ở Ninh Châu cũng nhiều.
Chàng cứ ngỡ ở Ninh Châu người người đều có tiền, nhà cao cửa rộng nối liền san sát, trong thành còn mở quán rượu phường trà, nhìn quá không giống dân nghèo chút nào.
Chẳng ngờ đến, vào phủ thủ thành mới biết sẽ là cảnh tượng thế này.
Từ Yến Chu nghi hoặc: “Lúc vào thành ta nhìn thấy người trong thành ăn mặc quần áo sáng sủa đẹp đẽ, nhìn cũng không kém.”
Biểu tình của Trương Tiên Ngôn như một lời khó mà nói hết: “Từ tướng quân, người giàu đều là phú thương, nghèo khổ mới là dân chúng bình thường, đây cũng là chuyện không còn cách nào thay đổi.”
Trà thương bán trà sao, túi trà, họ chỉ cần thuê dân chúng làm công nên giàu càng thêm giàu.
Những trà thương có tiền sẽ mua đất làm ruộng, mà dân chúng thì đã nghèo lại càng nghèo.
Trương Tiên Ngôn nhân tiện hỏi: “Cho nên mới nói Ninh Châu thật sự rất nghèo, Từ tướng quân, ngài có cách điều chỉnh lại Ninh Châu chưa, là mua lương thực hay mua hạt giống, có thể xuất ra bao nhiêu bạc?”
Mỗi lần Trương Tiên Ngôn dâng tấu chương đòi tiền đến Thịnh Kinh đều như đá chìm đáy biển, nay đã cho lão gặp Từ Yến Chu, nhất định lão phải moi được tiền.
Sửa nhà trong thôn trong trấn cần tiền, dự trữ hạt giống cần tiền, sửa đường cũng cần tiền…
Từ Yến Chu: “Chuyện tiền bạc nói sau đi, trước hết phải cho người chỉnh đốn lại Ninh Châu, thu dọn chiến hỏa, xong chuyện mới tính đến bạc.
Tâm trạng của chàng đang khá phức tạp, đã không mang được gì về cho Cố Diệu mà còn muốn lấy bạc của nàng.
Từ Yến Chu còn nhớ rõ, lúc vừa khởi binh bọn họ cũng không có bạc, chi phí ăn uống của các tướng sĩ đều phải tiết kiệm kham khổ.
Đậu phụ làm thành các món khác nhau, ăn suốt một thời gian dài, xuống hồ đánh cá, lên núi đào rau dại.
Ninh Châu dù nghèo thì vẫn là những trại binh nghèo, Từ Yến Chu cứng rắn: “Bá tánh nơi nào cũng sẽ giống nhau, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn về nghỉ, muốn kiếm tiền phải tự mình nghĩ ra biện pháp, cứu được lúc nguy cấp nhưng không cứu được nghèo, đạo lý này Trương đại nhân hẳn là hiểu rõ.”
Bây giờ tiền là vấn đề quan trọng đối với quân doanh, những việc khác đều đặt sang một bên.
Trương Tiên Ngôn khẽ gật đầu, đúng vậy, dù nghèo đến mấy triều đình cũng không có tiền trợ cấp dân nghèo, mà để cứu trợ thiên tai, lão lại đổi sang cách hỏi khác: “Từ tướng quân, vậy làm sao mới kiếm được tiền?”
Lão cũng sợ nghèo, dân nghèo thì lão cũng nghèo, phần lớn tiền lương của lão đều tiêu hết cho bá tánh, Trương Tiên Ngôn chỉ ăn lương thực do mình tự trồng.
Không chỉ như thế, Trương Tiên Ngôn còn dạy dân chúng làm nông, cũng xem như đã tận chức tận trách.
Nhưng Ninh Châu thật sự vẫn rất nghèo, vô cùng nghèo.
Nói thật, Từ Yến Chu cũng muốn biết cách kiếm tiền.
Chàng hỏi: “Trong thành có ai hay chỗ nào…Làm việc phi pháp, gian dối không?”
Chàng cúi đầu nhìn Trương Tiên Ngôn rồi lại đánh mắt sang phía Lưu Vĩ Trạm: “Đưa ta đến đó.”
Mắt Lưu Vĩ Trạm lập tức sáng rỡ: “Đúng vậy, những tên gian thương trục lời, cá cược, làm mấy chuyện xấu, chúng ta úp nồi cho bọn chúng biết tay.”
Trương Tiên Ngôn: “…Cái này có được không?”
Đáy mắt lão cũng sáng bừng, lão không gia thế bối cảnh nên phải tốn mười năm gian khổ mới thi được Trạng Nguyên, sau đó ra làm quan vài năm, năm năm trước chuyển đến Ninh Châu làm thủ thành, trong thành lúc đó đã có một vài phú thương hành sự bừa bãi, coi thường Trương Tiên Ngôn từ một nơi không có tên tuổi mới đến.
Cho nên dù lão có hùng tâm cùng khát vọng cũng không thể dễ dàng hành động.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Không những vậy, lão còn phải chịu không ít tổn thất trong tay bọn chúng.
Trương Tiên Ngôn hạ quyết tâm: “Vậy thì tôi nói, trong thành có ba thanh lâu, những kẻ đó thường xuyên đến nơi đấy và cũng từng mang tôi đi! Còn cả sòng bạc, hoạt động vô cùng bừa bãi ngạo mạn, và rất nhiều nơi khác nữa!”
Đang nói thì có tướng sĩ bên ngoài tiến vào: “Đại tướng quân, có người họ Trịnh gửi thiệp sang, mời ngài đến Minh Nguyệt Lâu làm khách.”
Trương Tiên Ngôn giải thích ngay: “Minh Nguyệt Lâu này chính là thanh lâu, bên trong có một đám yêu nhền nhện, không thể đi!”
Trương Tiên Ngôn đọc sách thánh hiền nhiều năm, khi biết được mời đến Minh Nguyệt Lâu lập tức phất tay áo bỏ đi, lão cũng không muốn Từ Yến Chu bị nhiễm vào những tật xấu này.
Chuyện này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Lưu Vĩ Trạm không cho là đúng: “Sao lại không đi, không đi thì thu hồi thanh lâu bằng cách nào!”
Từ Yến Chu tán đồng: “Tất nhiên phải đi, nhưng không cần vội, ta còn phải về Lĩnh Nam một chuyến.”
Sở Hoài cũng nói: “Đúng là không cần vội, thanh lâu vẫn ở đó chạy đi đâu được.”
Từ Yến Chu trấn an Trương đại nhân hai câu rồi về Lĩnh Nam ngay, Ninh Châu là một tòa thành miền núi không cần thiết phải chuyển đến ở, về phần đi thanh lâu chàng muốn nói trước với Cố Diệu.
Chàng liên tục khẳng định: “Ta đi làm chính sự thôi, cam đoan sẽ không nhìn loạn, một chút cũng không.”
Cố Diệu rất dễ nói chuyện: “Vậy thì đi đi, ta có nói không cho huynh đi đâu.”
Nàng chưa đến mức ngay cả việc công và việc tư cũng không phân biệt được, Từ Yến Chu đi làm chính sự, nàng ngăn cản được sao?”
Còn nếu thật sự muốn đến thanh lâu ngắm hoa vê cỏ này nọ, nàng nhất định sẽ đánh gãy chân Từ Yến Chu.
Nàng lại nói: “Ta cũng muốn đến thăm Ninh Châu một chuyến.”
Đi Ninh Châu phải trèo núi, nhưng trên núi Ninh Châu lại có cây trà, Cố Diệu nghĩ hay là trồng mấy gốc trà ở Ninh Châu kiếm thêm chút tiền.
Từ Yến Chu còn ước gì Cố Diệu đi theo: “Ngày mai chúng ta đi ngay.”
Một đoàn người khởi hành đến Ninh Châu, Từ Ấu Vi cưỡi ngựa bên cạnh Cố Diệu, nàng muốn đi Ninh Châu không phải để trông chừng Sở Hoài, mà vì muốn theo Cố Diệu lên núi xem cây trà.
Bọn họ nghỉ chân tại phủ thủ thành trước, Cố Diệu trông thấy sân sau trồng đầy rau củ cùng mầm mạ thì cảm thấy rất mới lạ: “Trương đại nhân, toàn bộ đều do ngài trồng sao?”
Trương Tiên Ngôn đáp lời: “Tôi không có bản lĩnh gì lớn, chỉ có thể trồng ít rau ở sau nhà đủ cho mình ăn, tiết kiệm thêm ít chi phí.”
Cố Diệu tấm tắc: “Làm ruộng cũng là một kỹ năng, người trồng rau rất lợi hại, có người trồng được rau sạch vào mùa đông, có người thì mở nương rẫy trên núi trồng trọt, có người lại nhân giống tăng nông sản, hơn nữa dân dĩ thực vi thiên*, ai dám nói người làm ruộng không có năng lực?”
(*) Dân lấy thức ăn làm trời
Trương Tiên Ngôn nghe mà ấm lòng: “Đa tạ phu nhân.”
Lưu Vĩ Trạm không phục, hắn nuôi heo tốt đến vậy mà không thấy Cố Diệu khen lấy một câu, tại sao Trương Tiên Ngôn