Editor: Gà
Đàm Hiếu Diêm nắm chặt cửa sắt, các khớp ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệnh, gã nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý với ta một điều kiện, không được thả tên họ Trịnh ra ngoài.”
Gã có ra ngoài được không chẳng quan trọng, chỉ cần Trịnh Bính Lý phải ở tù cả đời là được.
Một khi gã đã cáu thì lục thân cũng không nhận, Từ Yến Chu còn dám mắng thì có cái gì không dám.
Ở Ninh Châu chỉ cần gã không cẩn thận sẽ lập tức mất mạng, vậy sợ gì mà không dám nói.
Trịnh Bính Lý tức đến bật cười: “Đàm huynh, lời này của ngươi có ý gì, ta từng đắc tội với ngươi ư, tại sao ngươi lại ghi hận ta.
Từ tướng quân, cái miệng hồ ngôn loạn ngữ như vậy, có câu nào là nói thật chứ?”
Dẫu có cửa sổ nhưng trong phòng giam vẫn vô cùng âm u ẩm ướt, Cố Diệu nhìn sắc trời bên ngoài sắp tối, nàng lên tiếng: “Rốt cuộc có nói không?”
Trong nháy mắt Đàm Hiếu Diêm đã trở nên âm trầm, Từ Yến Chu chưa nói, một nữ nhân lại dám hô to gọi nhỏ với hắn: “Ta ở Ninh Châu làm ăn buôn bán, một nửa lợi nhuận đều đưa đến Vương phủ.”
Ở Đại Sở chỉ có một vị vương gia Vĩnh Thân Vương.
Hắn là thứ huynh của tiên đế, không thích quyền lực mà chỉ có sở thích sưu tầm vật bảo, đứa con trai độc nhất của hắn Chu Ninh Tự có tính khá giống hắn.
Đàm Hiếu Diêm tiếp tục: “Ngoài bốn phần lợi nhuận ra còn phải vơ vét các loại bảo vật khác, càng là thứ trân quý vương gia càng thích.”
“Hoa cỏ quý báu, tranh chữ tiền triều, ngọc thạch cổ, nhưng trái lại, mấy thứ như vàng bạc lại rất khinh thường.”
“Nếu ta có một câu nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết!” Đàm Hiếu Diêm bỗng nhiên bật cười: “Trịnh Bính Lý chính là con chó của Vương gia, rõ ràng ta tìm được nhiều bảo vật nhất, nhưng vì hắn luôn vẫy đuôi cầu xin thương xót nên Vương gia mới cho hắn nhiều thứ tốt hơn.”
Chỉ cần là vương gia đã vô cùng tôn quý, dẫu không có thực quyền vẫn sẽ có người vội vàng nịnh bợ.
Nét mặt Trịnh Bính Lý cực kỳ xấu, hắn rất kinh ngạc muốn nói nhưng phải nhịn xuống. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Cố Diệu lấy tấm kim bài ra, phía trước là ám lệnh, mặt sau in hoa văn phức tạp: “Nhận ra cái này không?”
Đàm Hiếu Diêm thầm khinh thường trong bụng, hắn liếc một cái đáp: “Không biết.”
Cố Diệu vẫn hỏi: “Có quen hoa văn này không?”
Đàm Hiếu Diêm mất kiên nhẫn: “Đã nói là không biết, còn bắt ta phải nhắc lại mấy lần!”
Cố Diệu chuyển sang Trịnh Bính Lý: “Ngươi từng thấy chưa?”
Trịnh Bính Lý trả lời: “Hình như đã từng nhìn thấy nhưng không nhớ rõ.”
“Gặp rồi hay là giả vờ, ta thấy hắn căn bản chưa từng nhìn thấy mà cố ý nói vậy đấy!” Đàm hiếu Diêm trút giận xong cả người đều thư thái hẳn: “Miệng tên kia chưa bao giờ nói thật một câu.”
Cố Diệu cất kim bài đi, nàng nhìn sang Từ Yến Chu: “Dừng ở đây thôi, nhưng cứ giam bọn chúng thế này cũng không phải cách hay.”
Chỉ cách một song sắt nên rất ồn ào, ảnh hưởng đến người khác.
Từ Yến Chu hỏi lại: “Vậy giam tách ra quan sát nhé?”
“Ừm, chỗ này hướng nam có ánh nắng, để ông chủ Đàm ở đây, ông chủ Trịnh chịu thiệt một chút, nhốt vào bên trong đi.”
Mỗi gian nhà lao đều không giống nhau, dĩ nhiên có chút ánh sáng là tốt nhất, những gian không có cửa sổ sẽ sinh ra rất nhiều gián và chuột.
Sắc mặt Đàm Hiếu Diêm và Trịnh Bính Lý đều không tốt, Đàm Hiếu Diêm còn tưởng rằng gã sẽ được thả ra ngoài.
Cố Diệu nói: “Ở trong nhà lao khá nhàn rỗi, các ngươi trồng đậu mầm đi, nhân tiện suy nghĩ cho kỹ rốt cuộc đã từng nhìn thấy kim bài này chưa, ta muốn nghe câu nói thật.”
Giang Nhất xung phong nhận việc: “Phu nhân, ta sẽ đi lấy đậu rồi dạy bọn hắn làm!”
Hai mắt Đàm Hiếu Diêm trừng lớn: “Ngươi nói cái gì! Trồng đậu mầm?”
Giang Nhất rất thuộc bài: “Đúng vậy, trồng đậu mầm, không làm không có cơm ăn, cái này cũng không ép nếu ngươi làm ta sẽ đi lấy nguyên liệu, qua thôn này sẽ không có cửa hàng khác đâu.”
Đàm Hiếu Diêm đâu biết trồng đậu mầm, thậm chí việc nhà nông còn chưa từng nhúng tay vào, thật sự khinh người quá đáng.
Gã cắn răng nói: “Ngươi dám bắt ta trồng đậu mầm…”
Lưu Vĩ Trạm mãi vẫn không hiểu nổi, đã bị bắt vào thiên lao thì có việc gì không thể làm, bọn người Giang Nhất và Giang Tam còn là Chu Tước Vệ cũng phải trồng đậu mầm đó thôi.
Hắn đường đường là tướng quân tam phẩm không phải cũng đẩy cối xay nuôi heo đấy sao.
Lưu Vĩ Trạm lên tiếng hỏi: “Ngươi không biết làm à?”
Cố Diệu đánh giá hai người này, quả nhiên là ngậm thìa vàng lớn lên chưa từng phải làm việc, nàng liếc chỗ thức ăn trên bàn chưa đụng đến rồi dùng chiêu cũ: “Hai người các ngươi ai làm tốt sẽ được ăn ngon, không làm sẽ không được ăn.”
Đàm Hiếu Diêm cuối cùng cũng hiểu trên đời này không chỉ có Trịnh Bính Lý khẩu phật tâm xà, mà sẽ còn một nữ tử tâm tư ác độc như Cố Diệu.
Gã muốn ăn ngon hơn tên họ Trịnh.
“Ta làm!”
Trịnh Bính Lý gật đầu: “…Ta cũng làm.”
Đàm Hiếu Diêm vốn là một tên chó điên, chỉ cần bọn chúng lên kế hoạch tốt chưa hẳn không lừa được Từ Yến Chu, cớ gì phải làm những chuyện mất thể diện thế này, kết quả kẻ nào cũng không ra được.
Giờ thì hay rồi.
Cố Diệu bỏ ngỏ: “Ông chủ Đàm mà làm tốt sẽ được ra ngoài thông khí.”
Đàm Hiếu Diêm hớn hở: “Thông khí?”
Cố Diệu gật đầu: “Đúng vậy, có thể ra ngoài.”
Đàm Hiếu Diêm nghiêm túc trồng đậu hai ngày để chiếm được một lần ra ngoài hít thở không khí.
Phong cảnh Ninh Châu rất đẹp, non xanh nước biếc, trên đồi trồng cây trà, nay lại đang vào thời điểm hái búp trà xuân.
Đồi trà này không còn thuộc quyền sở hữu của hai nhà Trịnh Đàm như trước, Cố Diệu dự tính để trà nông tích lũy đủ tiền sẽ cho chuộc đồi trà cùng bí phương về với giá cũ.
Coi như vật về tay chủ.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Nàng dùng một chiếc khăn bao lấy mái tóc, khuỷu tay xách giỏ trúc: “Dẫn ông chủ Đàm cùng đi hái trà, không biết cách làm cứ hỏi trà nông.”
Đàm Hiếu Diêm không hiểu, lên núi hái trà với ở trong nhà lao trồng đậu mầm có gì khác nhau.
Đơn giản chỉ là một việc ở bên trong một việc ở bên ngoài mà thôi.
Gã chưa từng hái trà, toàn bộ trước nay đều thuê người làm thay.
Gã hỏi: “Không hái trà được ăn cơm không?”
Lưu Vĩ Trạm đáp ngay: “Ngươi đang nói nhảm gì vậy, đương nhiên là không được.”
Đồ ăn của Đàm Hiếu Diêm chẳng tốt là bao, buổi sáng ăn cháo và bánh bao, chỉ hơn ở chỗ là bánh bao trắng còn Trịnh Bính Lý ăn bánh bao đen.
Nếu không có cơm trưa, gã nhất quyết không xuống núi.
Ngày trước mỗi lần ra ngoài đều ngồi kiệu hoặc xe ngựa, bây giờ phải leo núi đến mọc bọt nước ở gót chân.
Đàm Hiếu Diêm cũng rất thông minh: “Vậy ta muốn hỏi một chút, buổi trưa ở trên núi được ăn không?”
Phải làm việc trên núi hết một ngày, gã muốn ăn cơm trưa, bây giờ cái bụng đã đói meo.
Lưu Vĩ Trạm cũng không thích hái trà, chẳng qua vì Trương đại nhân dự đoán có lẽ hai ngày sau sẽ mưa, bọn họ mới phải đến hỗ trợ.
Hắn nói: “Trà nông mỗi ngày chỉ có hai bữa cơm, nhưng phu nhân là người tốt sẽ cho ăn cơm trưa.”
Đàm Hiếu Diêm nghe vậy liền đáp: “Có cơm thì tốt.”
Lưu Vĩ Trạm thở dài, những kẻ như Đàm Hiếu Diêm trong chốc lát cũng không hiểu được những cực khổ của bá tánh, phải bắt làm nhiều rồi mới sáng mắt ra.
“Ngươi hái trà thế này sao được, lá già cũng hái vào, nếu còn như vậy đừng hòng ăn cơm trưa.” Lưu Vĩ Trạm nhìn lá trà trong gùi của gã: “Hái thế này mà dám bán ra ngoài hả?”
Đàm Hiếu Diêm: “…Ta sẽ hái lại lần nữa.”
Hái trà hết một buổi sáng mới được ăn cơm trưa.
Trên núi có gà rừng và thỏ hoang, xuống suối bắt vài con cá xử lý sạch sẽ, nhét đầy hành tỏi dại vào bụng, thêm hương liệu rồi lại quét một lớp mật ong bên ngoài, đặt trên lửa nướng từ từ.
Bánh nướng cùng lương khô cũng được nướng lại, vỏ ngoài phải nướng mềm mới ngon.
Có điều vì không mang nồi nên không thể hầm canh cá.
Cố Diệu đã ăn rau xanh hai ngày nên rất nhớ mùi thịt.
Mà những người khác lại càng không thịt không vui, năm con gà rừng, sáu con thỏ và bốn con cá to bằng bàn tay vẫn không biết có đủ ăn chưa.
Từ Ấu Vi hái trà một một buổi sáng mặt đã đỏ phây phây, nàng ngồi xuống bên cạnh Cố Diệu nhìn thịt nướng trên lửa không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Thịt nước vừa lúc, lớp ngoài chuyển sang màu nâu óng ánh, thỉnh thoảng sẽ có nước mỡ nhỏ xuống, vốn dĩ trên núi toàn mùi cây cối, nhưng giờ này khắp nơi đều ngập tràn mùi thịt.
Những thớ thịt thả nhiều gia vị, nướng vàng bóng loáng nhìn thôi cũng biết rất thơm ngon.
Từ Ấu Vi đề nghị: “Tẩu tử, hai chúng ta cùng ăn một con gà, một con thỏ và một con cá nhé! Chắc chắn sẽ ăn hết!”
Cố Diệu gật đầu: “Được, ăn không hết thì mang về.”
Lưu Vĩ Trạm tính toán, như vậy bọn hắn vẫn còn rất nhiều, đủ ăn.
Đàm Hiếu Diêm hoảng loạn, trừ những trà nông trên núi, Cố Diệu còn dẫn theo tám người là Từ Ấu Vi, Lưu Vĩ Trạm và sáu người Chu Tước Vệ.
Bảy nam nhân chắc hẳn sẽ ăn khỏe hơn nữ nhân, vậy còn gã thì sao?
Đàm Hiếu Diêm xoa xoa cái bụng cồn cào, đã quen ăn sơn hào hải vị, hai ngày nay đều phải ăn bánh bao bột mì thật sự chịu không nổi, gã nhỏ giọng hỏi: “Ta…Ta được ăn chung chứ?”
Lưu Vĩ Trạm nhìn Đàm Hiếu Diêm có chút đáng thương, nhưng trà nông trên núi còn đáng thương hơn, hắn đáp: “Cho ngươi ăn xương.”
Đàm Hiếu Diêm: “…”
Cơm trưa được phân phát gà nướng và thỏ nướng.
Đàm Hiếu Diêm ngồi trên tảng đá lau mồ hổi, hai mắt không ngừng liếc sang bên này, thơm, thơm quá.
Đại khái vì chưa từng bị bỏ đói nên bây giờ gã chỉ cảm thấy những món sơn hào hải vị đã ăn cũng không ngon bằng giờ phút này.
Thịt gà và thịt thỏ nướng vàng óng bóng dầu, một miếng thịt một miếng bánh, lại uống nước suốt trong veo trên núi quả thật đã thèm.
Đàm Hiếu Diêm nuốt nước miếng một cái, vội vàng đứng dậy đi đến nói với Cố Diệu: “Ngày hôm đó lời của ta đều là thật, ta chưa từng nhìn thấy lệnh bài đó bao giờ.”
“…Trịnh Bính Lý…hắn thật sự cố tình nói như thế.”
Đàm Hiếu Diêm khá hiểu Trịnh Bính Lý, nếu thật sự từng thấy hắn sẽ không buông những lời như vậy, hắn ta