Editor: Gà
Từ Yến Nam còn tò mò hỏi thêm: “Ngươi mặc ít như vậy là muốn múa điệu Hồ Toàn Vũ của Tây Vực chăng?”
Vốn dĩ ca múa là điểm nhấn trong cung yến, có điều hoàng cung đang nghiêm khắc thực hiện điều lệ tiết kiệm, cho nên ca múa đều bị lược bỏ.
Pháo hoa cũng giảm đi phân nửa.
Từ Yến Nam không còn nhớ rõ không khí ăn Tết trước kia diễn ra thế nào, hình như chỉ nhận bao lì xì và hành lễ vạn phúc đầu năm.
Lúc này có người chủ động nhảy múa cho mình xem, hay biết mấy.
Sắc mặt của vị tiểu thư Thị lang gia ngày càng tái nhợt, nàng ta không biết nên tiếp tục múa hay là thôi, nâng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Từ Yến Chu: “Hoàng thượng…”
Từ Yến Chu không thèm nhìn: “Yến Vương điện hạ bảo ngươi múa, vậy ngươi múa đi.”
Gió lạnh hiu quạnh, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, ngoài trời hạ xuống bông tuyết rải rác như những tinh linh, tiểu thư Thị lang gia Lý Cẩn Nguyệt tâm như tro tàn.
“Thần nữ tuân lệnh…”
Lý Cẩn Nguyệt mặc vũ y mỏng manh đứng giữa Trích Tích Lâu, vốn là một nơi chứa đầy những vì sao quanh ánh trăng, nhưng hiện tại bị một đám người nhìn chằm chằm như vậy, mặt mũi nàng ta đều mất hết.
Âm nhạc xướng lên, Lý Cẩn Nguyệt cứng ngắc nâng tay nhấc chân, bước nhảy không đúng, cơ thể cũng cứng đờ, rõ ràng là một điệu Hồ Toàn vũ mềm mại đáng yêu giờ lại biến thành một nhánh củi khô.
Lúc ở nhà luyện múa, Lý Cẩn Nguyệt vẫn mộng tưởng rằng khi nàng ta đứng múa giữa Trích Tích lâu, bên ngoài có pháo hoa rực rỡ, còn nàng ta mỉm cười nhìn Từ Yến Chu…
Hiềm nỗi bây giờ Từ Yến Chu thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn nàng…
Lý Cẩn Nguyệt càng nhảy càng thêm loạn, nàng ta cuống quýt liếc vội đám người phía dưới, một số trắng trợn đánh giá nàng ta không kiêng nể, một số lại tỏ ra khinh thường.
Từ Ấu Vi thản nhiên mở miệng: “Cứ nhất định phải xem, có đẹp không?”
Từ Yến Nam biện giải: “Hoàng tỷ không thể nói như vậy, ít ra âm nhạc vẫn dễ nghe, vị tiểu thư này có gan múa, e rằng đang giấu bản lãnh khác thì sao.”
Mặt Lý Cẩn Nguyệt nóng rát.
Lại nghe Từ Ấu Vi nói: “Không có khả năng nhảy múa nhưng bản lĩnh nằm mơ lại không nhỏ.”
Sắc mặt Hình bộ Thị lang cũng rất xấu, nhưng có thể làm gì? Lý Cẩn Nguyệt vừa nhảy vừa khóc, vô cùng đáng thương.
Từ Yến Nam hơi thất vọng, thế này còn không bằng xem ngỗng trắng bay nhảy ở Lĩnh Nam.
Cậu hỏi: “…Còn người nào muốn nhảy múa trợ hứng không?”
Người diện vũ y đến tham dự cung yến hôm nay khá nhiều, lúc này tất cả đều cúi đầu giả chết.
Loại vũ y mỏng manh này rất đẹp, hiềm nỗi tứ phía Trích Tích Lâu đều không có tường che, dẫu đặt chậu than bên cạnh thì vẫn lạnh.
Từ Yến Nam khó nén thất vọng, mới chỉ được xem một người.
Từ Ấu Vi khiển trách: “Không được làm xằng, ở đây đều là các quý nữ thế gia, nào phải kỹ nữ thanh lâu sở quán mà khiêu vũ mua vui?”
Từ Ấu Vi một thân cung trang, giữa trán vẽ hoa điền, dung sắc diễm lệ bức người, ánh mắt đảo qua đám “quý nữ”, đáy mắt chứa đầy khinh thường.
Gấp gáp muốn được nhảy múa trợ hứng cho người, có khác nào một kỹ nữ thanh lâu.
Trong nháy mắt sắc mặt của đám quý nữ lúc đỏ lúc trắng, các nàng chỉ hận không thể khiến cung yến mau chóng kết thúc, đồng thời cũng không cam tâm rời đi như thế này.
Hoàng hậu đương triều là Cố Diệu, nếu trước đây hỏi Cố Diệu là ai nào mấy người biết đến, chẳng qua chỉ là một thứ nữ Hầu phủ, nhưng địa vị của nàng bây giờ đã thay đổi một trời một vực.
Bọn họ không khỏi nghĩ, nếu trước kia bảo bọn họ gả cho Từ Yến Chu bọn họ nhất định sẽ đồng ý, sớm biết có thể thành Hoàng hậu, trên đường đi chịu bao nhiêu khổ sở có là gì.
*
Đêm trừ tịch phải ăn sủi cảo.
Nhân bánh đã được chuẩn bị đầy đủ, bao gồm nhân thịt heo, nhân thịt bò, dầu mè hành lá, Minh Cảnh và Cận Mộc ở bên cạnh cán vỏ, Cố Diệu gói, chỉ chốc lát đã gói được mấy chục cái.
Giống như năm ngoái, bên trong sủi cảo giấu vài đồng tiền may mắn.
Mấy người Từ Yến Chu trở lại ngay sau đó, ở trên trích Tích lâu chịu gió tay chân đã sớm đông lạnh.
Từ Yến Chu đứng bên chậu than sưởi ấm xua tan hết khí lạnh rồi mới vào phòng.
“Bọn Ấu Vi về thay quần áo, lát nữa sẽ qua đây.” Chàng đi đến cầm tay Cố Diệu, vuốt ve bàn tay dính đầy bột mì.
Cố Diệu: “Chàng…Chàng lại đây làm gì?”
Từ Yến Chu cũng phải thay quần áo, Minh Cảnh và Cận Mộc lui xuống, chàng nhẹ giọng nói: “Mặc cái này vừa nặng vừa mệt, rất phiền.”
Chàng không tính nói cho Cố Diệu biết những chuyện phát sinh trong cung yến, nếu vẫn còn những người như vậy nhất quyết không giữ mặt mũi thêm nữa, đại thần chỉ cần toàn tâm lo chuyện chính sự, không cần phải quản việc trong nhà của chàng.
Từ Yến Chu kéo Cố Diệu đi rửa tay: “Để đó lát nữa ta gói.”
Chàng gói sủi cảo tuy không đẹp nhưng vẫn ăn được.
Đổi sang thường phục, Từ Yến Chu thừa dịp chưa có người tới, cúi dầu hôn lên hai má Cố Diệu.
Một lúc sau, bọn Từ Ấu Vi đã đến.
Lư thị ở lại Thọ Khang Cung, bà không muốn quấy rầy đám tiểu bối nên không đi.
Từ Ấu Vi đổi sang bộ váy dài màu xanh nhạt, nàng vẫn thắc mắc vì sao Cố Diệu trở về sớm, đoán chừng bởi vì mang thai, nếu đúng là vậy thì cũng tính là nàng biết được một bí mật nhỏ.
Từ Yến Nam vẫn khoác áo choàng đỏ: “Tẩu tử, thật tiếc vì tẩu về sớm, không được xem tiểu thư nhà Hình bộ Thị lang nhảy múa.”
Vừa nói tay vừa nhón một khối điểm tâm, đồ ăn trong cung yến đều bị lạnh, còn cậu đã đói đến rỗng ruột.
Có điều cậu là một nam tử hán nhất định có thể chịu đựng được, nhất định phải khiến những cô nương ăn mặc thiếu thốn đó chịu theo, xem kẻ nào đói kẻ nào lạnh hơn.
Cố Diệu nghi hoặc: “Ăn ít thôi, sủi cảm sắp chín rồi…Cô nương nhảy múa gì cơ?”
Cố Diệu hỏi Từ Yến nam, quay đầu nhìn Từ Yến Chu, nàng nhớ hình như cung yến đã loại bỏ ca múa, ở đâu xuất hiện cô nương khiêu vũ?
Sủi cảo Cố Diệu gói đã đem đi nấu, Từ Yến Chu ngồi xuống cán vỏ bánh: “Hình bộ Thị lang muốn để nữ nhi của hắn nhảy múa trợ hứng, ta không muốn xem nhưng A Nam muốn, đành để mặc nàng ta múa.
Ta không xem, cũng không biết có đẹp hay không, A Nam, đẹp không?”
Từ Yến Nam chớp mắt mấy cái: “Khó coi, nhưng mà không có ai nhảy tiếp.”
Yến Vương điện hạ còn nhỏ, nếu cậu lớn hơn một chút phỏng chừng đã có rất nhiều quý nữ nguyện ý nhảy múa cho cậu xem.
Hiềm nỗi Yến Vương vẫn là tiểu hài tử, cậu bảo người ta nhảy múa, chẳng một ai tình nguyện tiếp nhận niềm vui của một đứa trẻ.
Cố Diệu đã hiểu là chuyện gì, nàng cũng nhìn thấy những cô nương mặc vũ y xinh đẹp đó, có câu chung hoạn nạn thì dễ, cùng phú quý lại khó, nhưng không chia sẻ hoạn nạn ai sẽ cho ngươi hưởng