Editor: Gà
Từ biệt Lư thị, lên kiệu hoa, Cố Diệu nhìn theo kiệu hoa đi xa, dọc đường đi khua chiêng gõ trống không khí tưng bừng.
Trên mặt đất rơi đầy xác pháo đỏ, Cố Diệu mỉm cười đi cùng Lư thị đến phủ công chúa tham dự hỉ yến.
Trưởng công chúa thành thân là đại sự, tất cả vương công đại thần đều đến chúc mừng, mang theo lễ vật và phong bao lì xì đến.
Cố Diệu và Từ Yến Chu trong đại điển nhận bái lạy của bá quan, trước đại hôn thu tiền biếu đều được ghi chép lại, nàng thật sự chưa từng trải nghiệm cảm giác đếm tiền biếu.
Lễ bộ Thị lang đang ở trước phủ công chúa ghi chép tiền biếu, một nét chữ tiêu sái hạ xuống, thượng thư – Lưu Vĩ Trạm, năm trăm lượng bạc trắng.
Phía sau là một dãy dài các tên, tất cả đều của huynh đệ Giang gia, số tiền tặng lễ tương đương.
Lưu Vĩ Trạm giấu hai tay vào trong vạt áo, cau mày.
Giang Nhất huých bả vai hắn: “Công chúa thành thân, vui vẻ lên.
”
Lưu Vĩ Trạm cười khan: “Không phải không vui, mà rất vui.
”
Giang Nhất lia trái nhìn phải, dáng vẻ Lưu Vĩ Trạm trông không hẳn khó chịu: “Chẳng qua chỉ một ít tiền thôi mà, quan hệ của chúng ta với Sở Hoài thế nào, nên chịu đựng một chút, năm trăm lượng không tính là nhiều.
”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Hắn thật sự không hiểu Giang Nhất dựa vào đâu phát biểu một câu điên rồ như thế, một mình hắn móc ra năm trăm lượng, huynh đệ Giang gia hai mươi cái đầu tóc đen cũng chỉ móc ra năm trăm lượng, quả nhiên đứng nói chuyện thì eo không đau.
Hắn cũng chỉ bán ít nho, bán ít dưa kiếm chút tiền, nhưng giờ thì hay rồi, toàn bộ đều đổ vào chỗ này, năm trước giết heo, thịt thà đưa hết đến quân doanh hoàng gia, bán chẳng được bao nhiêu tiền, bây giờ…
Trắng tay.
Lưu Vĩ Trạm cáu: “Cút cút cút…”
Giang Tam cười mỉm chi, ánh mắt tha thiết: “Lão Lưu à, đừng nóng mà, đây đều là nợ nhân tình sau này sẽ được trả lại thôi.
”
Giang Thập Tam góp lời: “Đúng đó, đâu phải ngươi sẽ không thành thân, tiền biếu tặng đi tuyệt nhiên sẽ được trả lại.
”
“Bây giờ là năm trăm lượng, chờ đến khi ngươi thành thân tiền biếu sẽ biến thành sáu trăm lượng.
” Giang Nhị tính toán sổ sách thay Lưu Vĩ Trạm: “Gửi trong tiễn trang (ngân hàng tư nhân) cả năm mới lấy được một chút tiền lãi, ngẫm lại thì thành thân vẫn kiếm bộn tiền hơn.
”
Để tham dự hỉ yến, Lưu Vĩ Trạm đã trang hoàng bản thân rất chỉn chu, hắn nghiến răng cười gằn: “Ai gả cho ta? Ta thành thân với ai?”
“…”
Lưu Vĩ Trạm liếc mắt qua danh sách tiền biếu, nhiều thật, thành thân có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Giang Nhất lại nói: “Khắp thành Yến Kinh này có vô số tiểu thư, ngươi cứ đi cầu hôn là được.
”
Lưu Vĩ Trạm là cận thần của thiên tử, lại rất được coi trọng, tương lai tiền đô vô lượng, ngoài việc lớn tuổi một tí, gia thế không đủ mạnh, tướng mạo không xuất chúng thì những cái khác không thành vấn đề.
Cũng từng có bà mối đến làm mai, đều không phải những tiểu thư tầm thường, lớn lên xinh đẹp mĩ mạo, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hiềm nỗi Lưu Vĩ Trạm cứ nhớ đến đêm giao thừa mấy tiểu thư này ăn mặc vũ y mỏng manh, muốn hiến vũ trợ hứng lại mất hết hứng thú.
Hắn chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày hắn phải lo lắng có người mưu đồ chiếm đoạt tài sản và chức quan của mình.
“Con người của ta lòng dạ hẹp hòi, thích giấu tiền thì người nào chịu chứ, cũng không xứng với những tiểu thư thế gia đó.
”
Giang Nhất thật sự đồng cảm với hắn, kẻ không quyền không thế là như vậy, ngay đến thành thân cũng là một vấn đề nan giải.
Trong đám huynh đệ, hắn thân là đại ca, suốt ngày đều bận tâm đến hôn sự của các đệ đệ nhưng chưa có tiến triển nào, vốn dĩ còn muốn đi tìm Cố Diệu xin một đạo chỉ hôn.
Giang Nhất nhìn Lưu Vĩ Trạm cũng đang vì chuyện hôn sự mà phát sầu, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng: “Lão Lưu, ngươi muốn tìm người như thế nào?”
Giữa huynh đệ với nhau, có cái gì không dám nói.
Lưu Vĩ Trạm sờ sờ cằm: “Ta muốn tìm một người vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn.
”
“Cái này rất dễ, xinh đẹp, biết nấu ăn, họ Cố.
”
Hắn còn nói: “Biết nấu thịt kho tàu, hầm khuỷu tay heo, xay nước đậu, gói sủi cảo, làm điểm tâm…”
Huynh đệ Giang gia vội vàng bưng kín miệng Lưu Vĩ Trạm kéo hắn đi, trong ngày đại hỉ không thể đổ máu.
Không phải Lưu Vĩ Trạm thích Cố Diệu, hắn chỉ muốn tìm một người giống như vậy mà thôi, Cố Diệu vô cùng giỏi, tay nghề nấu ăn tốt còn biết đánh giết người, làm cái gì cũng không do dự chần chừ, nói là làm rất dứt khoát.
Nàng không ủy mị dùng nước mắt cầu thương hại, tuy đánh người rất đau nhưng nàng luôn đối xử với Từ Yến Chu hết lòng.
Dẫu hắn không phải Từ Yến Chu nhưng hắn rất hâm mộ Từ Yến Chu.
Lưu Vĩ Trạm gạt hết ma trảo ra: “Lôi lôi kéo kéo cái gì, đều là người giống nhau vì sao chỉ có Sở Hoài và Từ Yến Chu tìm được phu nhân xinh đẹp chứ?”
Giang Thập Tam vuốt cằm nói: “Có lẽ vì tuấn tú nhỉ?”
Lưu Vĩ Trạm: “…”
Hôm nay Từ Yến Chu mặc một kiện áo ngoài màu đỏ sậm, còn Sở Hoài diện một thân màu đỏ thắm hỉ phục, trên đầu đội ngọc quan, đôi môi khẽ mím không giấu được ý cười.
Mà Từ Yến Chu đứng ở phía xa tựa như thanh sương ngạo tuyết, tầm mắt vẫn luôn đuổi theo Cố Diệu.
Lưu Vĩ Trạm cảm thấy xúc cảm khi bị hai mũi tên của Từ Yến Chu cắm vào đầu vai và cánh tay hắn ngày đó, không hề thua kém thời khắc này.
Hắn bực bội quát: “Câm miệng, không được nói nữa.
”
Giờ lành đã đến, tân lang tân nương bái thiên địa.
Lễ bộ Thượng thư cao giọng: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường!”
Đầu tiên Từ Ấu Vi và Sở Hoài bái thiên địa, sau đó quỳ xuống dập đầu với Lư thị, Từ phụ mất sớm, Từ Yến Chu huynh trưởng như cha nên Từ Ấu Vi quỳ xuống dập đầu với chàng.
Bái thiên đại, lạy cao đường, phu thê giao bái.
Hai người hành lễ với đối phương, thời điểm đứng dậy Sở Hoài khẽ đỡ lấy Từ Ấu Vi, cái chạm nhẹ đó giúp nàng lấy lại bình tĩnh không còn khẩn trương như trước.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!”
Tiếng pháo nổ linh đình bên ngoài xen lẫn cùng tiếng nói chuyện xì xào của tân khách, cả hai cùng nhau bước vào tân phòng.
Lưu Vĩ Trạm chen vào đám đông: “Đi thôi đi thôi, nháo động phòng, nháo động phòng!”
“Hôm nay không ai được phép chắn rượu cho Sở Hoài! Nhất định phải chuốc hắn đến say!”
“Không say không về, không say không về.
”
Một đoàn người cùng xông vào tân phòng, Từ Yến Nam chen chúc ở phía trước, Sở Hoài thất kinh chân tay luống cuống chặn ở đằng trước, sợ người khác đụng phải Từ Ấu Vi: “Chư vị, xin bỏ qua cho.
”
“Chuyện này sao có thể, nhất định phải nháo động phòng! Nếu không muốn bị nháo động phòng ngươi phải đi uống rượu với bọn ta.
”
Không biết là ai ra tay lôi Sở Hoài ra ngoài uống rượu.
Ban đầu còn mỗi người một ly, về sau chê ly quá nhỏ