Cao Thịnh che lại ngực, khó hiểu mà nhíu mày, âm thanh kiên định, “Ta không có từ bỏ nàng.
”Hướng Hi khóe miệng nở nụ cười, vẫn là trêu chọc đối phương thật thú vị.
“Huống chi nếu không phải nhờ nàng, lần này cha khẳng định xảy ra chuyện, ta chưa bao giờ cảm thấy nàng đi cùng ta lên núi xảy ra chuyện là nàng sai, là ta không bảo vệ tốt cho nàng, lần này là ta Cao gia nợ nàng, cho nên, ta sẽ không từ bỏ nàng.
” Cao Thịnh nói năng mạnh mẽ.
Hướng Hi không thèm để ý hắn vì cái gì cảm kích cô, cô chỉ vui khi được hắn che chở cô không nhịn được mà ho nhẹ một tiếng, Cao Thịnh vội đứng dậy đi lấy thuốc.
Mẹ Cao là đi theo Cao Thịnh đến.
Mẹ Cao nhìn về phía cô ánh mắt có chút phức tạp, càng nhiều vẫn là thương tiếc, “Tiểu Hi, con đừng đứng lên.
”“Lão đại, mau đem thuốc cho Tiểu Hi uống.
”Hướng Hi được Cao Thịnh một thân cơ bắp tràn đầy tay vịn ngồi dậy nhẹ nhàng dựa vào trên người hắn, một cái tay khác bưng chén thuốc cho nàng uống.
Hướng Hi cảm giác đầu muốn bốc khói, toàn thân đều mềm nhũn, uống xong thuốc, nhìn về phía mẹ Cao hỏi, “Mẹ, con bị thương yêu cầu dùng dược liệu quý giá, người không tức giận sao?”“Tức giận?” Cao mẫu nghi hoặc một chút liền hiểu ý của cô là gì, thở dài một tiếng, vuốt đầu cô nói, “Sự việc lần này, phải là mẹ cảm ơn con mới đúng, nếu không phải con thay đổi phương hướng, con cùng lão đại cũng sẽ không găp cha con, tất nhiên cha con sẽ xảy ra chuyện, con yên