Cao Thịnh duỗi tay rờ cái trán của nàng, nói thầm nói, “Không phát sốt.
”“Vốn em đâu có phát sốt, người ta muốn nói chuyện nghiêm túc với anh.
” Hướng Hi hung dữ nhe răng.
Cao Thịnh thu tay lại đối diện với ánh mắt chân thành của Hướng Hi, hắn mím môi, “Vậy để ta đi thử xem.
”“Mau mau đi đi, em không nghĩ rằng tự dưng sẽ có giấc mơ đó, huống hồ trước khi em tỉnh lại còn không biết cần nhân sâm để cứu mạng.
” Hướng Hi không mình trở thành người bệnh yếu đuối đâu thật khó chịu, ăn uống phải kiêng đủ thứ, đi đường một bước phải ngừng lại thở gấp như đi ba bước, chỉ có người từng mắc bệnh mới hiểu được có sức khỏe quan trọng biết bao nhiêu.
“Ngay cạnh gốc cây tùng bách……” Hướng Hi nhớ lại một chút ký ức mơ hồ để miêu tả vị trí, thực ra cô chưa từng đi qua nơi đó, hệ thống có khả năng dùng máy quét để rà quét giúp cô mười dặm gần đây trong phạm vi bản đồ, cô tùy tiện chọn đại vị trí phù hợp cho nhân sâm lớn lên, vị trí không thể quá lộ liễu, đồng thời yêu cầu hệ thống đổi nhân sâm giá trị 25 điểm tích phân.
Về phần giấc mơ gì đó, hiển nhiên là cái cớ do cô bịa ra.
Cao Thịnh gật đầu, bưng nước lại đây, trước khi ra khỏi cửa lại dặn dò Cao Vân giúp hắn trông coi Hướng Hi, lúc này mới vác đao săn ra cửa.
Hướng Hi đợi người vừa đi, trong phòng