Hướng Hi giả vờ nghe không hiểu, ngoáy ngoáy lỗ tai nói, “Đừng nói những lời hoa mĩ khiến cho người khác nghe không hiểu, em cứ thẳng thắn nói với chị, em kiếm được bao nhiều tiền, có thể chia cho chị bao nhiêu.
”“Tôi kiếm được một lượng bạc thì chia cho chị một xu.
” Lưu Viện Viện nhìn cô bằng vẻ mặt “thế là cô lời lắm rồi đấy”Một lượng bạc bằng một ngàn xu, một phần một ngàn đương nhiên là một xu.
“Tôi đầu tư tiền cho cô, cô kiếm được một lượng bạc mà chia tôi mỗi một xu, cô nói cô không tự thấy xấu hổ à?” Hướng Hi trợn trắng mắt, cô ta bủn xỉn đến mức cô không muốn đầu tư nữa, “Tôi gửi ngân hàng còn lãi được nhiều hơn là cho cô.
”“Sao mà chị có thể lòng tham không đáy như vậy, chúng ta là người một nhà, không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Nếu ngân hàng sẵn lòng cho tôi mượn bạc, tôi còn cần phải nhờ chị?”“Lưu Viện Viện, tôi phát hiện cô quả thực là đồ da mặt dày, lời nói của cô giống như chỉ coi chúng tôi như người thân khi gặp vấn đề không thể giải, khi không có vấn thì chính là kẻ thù.
” Hướng Hi trên dưới đánh giá cô ta, trong mắt tất cả đều là khinh thường.
Quả nhiên Lưu Viện Viện làm mà chịu nổi ánh mắt cô, đập một phát trên bàn, xoát một chút đứng lên,