Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta
Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 18:
Cơn mưa lớn và tiếng sấm chói tai đã đánh thức Cố Dịch Đồng.
Ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện tia chớp, sấm sét nổi lên như muốn đột ngột mạnh mẽ chia đôi bầu trời đêm.
Cố Dịch Đồng lật người xuống giường, đi thẳng tới phòng ngủ chính, khi đi ngang qua phòng khách, cô phát hiện một bóng người nho nhỏ màu đen đang cuộn mình trên ghế sô pha, ngay lúc tia chớp lóe lên, cô thấy rõ ràng đó chính là Hạ Lộc Sanh.
Sợ sấm sét, đây là nỗi sợ duy nhất của Hạ Lộc Sanh mà Cố Dịch Đồng biết được khi ở chung suốt bốn năm trước kia.
Cố Dịch Đồng bật đèn trong phòng khách, sau đó bước tới, nhẹ nhàng lên tiếng: "Lộc Sanh".
Hạ Lộc Sanh cả người run lên, sau khi nghe được lời của Cố Dịch Đồng thì ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc.
Cố Dịch Đồng mới vừa ngồi vào bên cạnh Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh liền nghiêng đầu dựa vào trên bả vai Cố Dịch Đồng, hai tay ôm lấy cánh tay cô.
Tìm được một vị trí thoải mái, Cố Dịch Đồng vươn tay ra ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, thành thục nắm vành tai em ấy, nhẹ nhàng nhào nặn: "Lộc Sanh ngoan, đừng sợ đừng sợ".
Trước năm 2010, cũng trong cơn giông bão như hôm nay, Hạ Lộc Sanh lần đầu tiên kéo tay áo của Cố Dịch Đồng để lộ ra sự yếu đuối của chính mình, "Có thể hay không.....!Có thể hay không xoa xoa lỗ tai của tôi?"
Đây là một thói quen mà dì Hạ để lại cho Hạ Lộc Sanh.
Dì Hạ hơi mê tín, khi mưa giông sấm sét, dì Hạ nói rằng đây chính là Lôi Công tới bắt mấy hồn ma yêu quái làm chuyện xấu, sau đó dì nhẹ nhàng véo vào dái tai của Hạ Lộc Sanh, một lần một lần lặp lại: "Bé Sanh ngoan, đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây, bé Sanh về nhà thôi".
Dì Hạ nói như vậy là vì sợ Lôi Công nhận nhầm người, lấy nhầm linh hồn của Lộc Sanh đem đi, làm như vậy là để cho bảy hồn sáu phách của Lộc Sanh ở lại trong thân thể em ấy.
Vào lúc ấy Hạ Lộc Sanh căn bản không sợ sét gì cả, dì Hạ mỗi lần véo vào lỗ tai nói vậy em ấy có chút không vui, thế nhưng không biết tại sao, sau khi dì Hạ rời đi, Lộc Sanh liền bắt đầu dị thường sợ tiếng sấm.
Lúc này Cố Dịch Đồng véo tai Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng an ủi.
Cơ thể run rẩy của Hạ Lộc Sanh dần dần ổn định, Cố Dịch Đồng hơi cúi đầu liếc mắt, nhìn về phía cô gái nhỏ trên bả vai mình.
Này vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) |||||
Hạ Lộc Sanh mặt đầy nước mắt, âm thầm khóc.
"Lộc..
Lộc Sanh", Cố Dịch Đồng có chút hoảng rồi.
Hạ Lộc Sanh cuối cùng ức chế không được, nức nở khóc thành tiếng, vùi đầu vào vai Cố Dịch Đồng, bên ngoài ầm ầm sấm sét, giọng nói của Hạ Lộc Sanh mơ hồ không rõ, em ấy khóc: "Em...!em nhớ mẹ, em rất nhớ mẹ!".
Trái tim Cố Dịch Đồng bị bóp chặt bởi tiếng khóc của Hạ Lộc Sanh.
Hạ Lộc Sanh đột nhiên suy sụp như đã bị đè nén từ lâu, cô khóc càng lúc càng gấp gáp, giọng nói càng lúc càng lớn, ban đầu như con thú nhỏ bị thương rên rỉ dần biến thành tiếng gào khóc.
"Em nhớ mẹ, em nhớ mẹ lắm..."
Hết lần này đến lần khác, Hạ Lộc Sanh gào khóc dường như chỉ nói một câu như vậy.
Cố Dịch Đồng hiểu được chỉ với ba chữ này thôi, trước sau cũng chỉ ba chữ này nhưng Hạ Lộc Sanh đã khóc đến khản cả cổ.
Em ấy không còn mẹ nữa, em ấy sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Cố Dịch Đồng không nói một lời chỉ ôm thật chặt Hạ Lộc Sanh, viền mắt ửng hồng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài sấm sét dần dần lắng xuống, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa dồn dập.
Tiếng khóc của Hạ Lộc Sanh bắt đầu nhỏ dần, cô ấy dựa vào vai Cố Dịch Đồng thút tha thút thít.
Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh mà cảm thấy đau nhói trong lòng, cô thương tâm đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên má em ấy, "Ngoan, em có nhớ những gì tôi đã nói không?"
Hạ Lộc Sanh nức nở không lên tiếng.
Cố Dịch Đồng lẩm bẩm nói: "Em là sự tiếp nối của dì Hạ trên cõi đời này, Lộc Sanh, chỉ cần em mạnh khoẻ thì dì Hạ vẫn sẽ còn đó".
Ngừng chốc lát Cố Dịch Đồng lại nói: "Lộc Sanh, coi như vì dì Hạ, em phải thật khoẻ mạnh, được không?"
Hạ Lộc Sanh im lặng gật đầu, đáp lại những lời của Cố Dịch Đồng.
Sau khi xoa dịu cảm xúc của Hạ Lộc Sanh, đã là quá nửa đêm, Cố Dịch Đồng nhìn người đang ngủ say, thở dài một hơi, từ trong hộp lấy ra