Có vẻ như là vì hiểu lầm dẫn tới một dao tối hôm qua, thế nên hôm nay thái độ của Lục Từ đối với Tô Kiều đã trở nên tốt hơn một chút, đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.
Sau một đêm, hai người một trước một sau lên đường.
Hiện tại, Lục Từ đã có thể tiếp nhận Tô Kiều đi bên cạnh mình.
Thỉnh thoảng ống tay áo của hai người sẽ chạm vào nhau một chút, những lúc như vậy, Tô Kiều còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp cứng lại của Lục Từ nữa.
Tô Kiều có thể hiểu được phản ứng này của Lục Từ.
Đây là một sự cảnh giác đã thâm nhập vào cốt tủy, được luyện ra từ nhỏ, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể sống sót trong một thế giới cá lớn nuốt cá bé này.
Tô Kiều lùi lại một chút, kéo ra một chút khoảng cách với Lục Từ, cho cậu chút không gian riêng.
Vào giữa tháng 10, thời tiết đã không còn quá nóng, đặc biệt là ở trong rừng, chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, nhiệt độ buổi buổi tối và ban ngày hoàn toàn khác biệt.
"Cậu có muốn nghỉ ngơi một chút không?"Ở phương diện thể lực, trời sinh là Omega và Alpha đã có sự chênh lệch tuyệt đối rồi.
Điều này được quyết định bởi gen, thể chất và cả sự phát triển của khung xương nữa.
Vì vậy, với tư cách là một Omega, để có thể vượt qua đám Alpha mà đứng đầu, thậm chí còn nhiều lần đè mấy tên Alpha đến gây chuyện ở trên mặt đất mà đánh một trận, Lục Từ đã phải nỗ lực gấp mười lần so với một Alpha.
“Không cần.
” Lục Từ cõng ba lô quân dụng trên vai, cũng không quay đầu nhìn lại.
Tô Kiều ngẩng đầu liếc nhìn những cây đại thụ ẩn nấp khắp nơi, cô cảm thấy chung quanh có chút yên tĩnh quá mức.
"Cậu có cảm thấy là quá yên tĩnh rồi không?"Trước mặt hai người xuất hiện một cái ao nước nhỏ trong núi, không lớn, thoạt nhìn có vẻ cũng không sâu, trên mặt ao mọc đầy dây leo và cỏ dại.
Lục Từ cũng nhíu mày, hiển nhiên cậu cũng đã nhận ra có chỗ không thích hợp.
Đột nhiên, Tô Kiều hét lên: "Nằm xuống!"Lục Từ cũng phản ứng rất nhanh mà nằm phục xuống đất.
Một tiếng súng vang lên, viên đạn vụt qua đỉnh đầu họ, trên một thân cây đại thụ nổ rung một đám thuốc màu.
“Ở trong ao!” Lục Từ nổ súng về phía ao.
Nhưng bởi vì phía trên mặt ao có rất nhiều cỏ dại và dây leo nên cậu không thể nhắm được mục tiêu.
Đạn màu phát nổ trong ao, càng khiến tầm nhìn của cậu thêm mơ hồ hơn nữa.
Lục Từ híp mắt, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, khi Tô Kiều muốn ngăn cản thì đã muộn.
Dường như cậu đã nhìn thấy được người trong ao, muốn trực tiếp xông lại gần bắn chết, nhưng không ngờ cậu lại giẫm phải một cái bẫy trên mặt đất.
Một sợi dây thừng được kéo lên từ trong những bụi