Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 13


trước sau

Cuộc sống của Hứa Thanh Uyển chưa bao giờ trải qua sóng to gió lớn.

Kiếp trước, cô tham gia vào một gameshow mới quen được Kỷ Lâm, khi đó Kỷ Lâm đã là siêu sao Thiên vương có một không hai trong giới giải trí, có Kỷ Lâm nâng đỡ, đường đi của Hứa Thanh Uyển thực bằng phẳng, không đến vài năm đã đứng vào hàng ngũ sao nữ có tiếng tăm.

Tuy rằng fans của Kỷ Lâm không hề coi trọng mối tình này, luôn có một số người công kích cô, nhưng mọi mưa gió đều bị Kỷ Lâm chắn ở bên ngoài, Hứa Thanh Uyển chỉ cần ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực Kỷ Lâm để hắn cưng chiều che chở là được.

Chỉ có duy nhất một người khiến Hứa Thanh Uyển sợ hãi là chị gái cùng mẹ khác cha của Kỷ Lâm —— Chu Tư Vũ. Cô ta là một kẻ điên lúc nào cũng muốn kéo Kỷ gia xuống địa ngục, Hứa Thanh Uyển là bạn gái chính thức của Kỷ Lâm cũng không tránh khỏi. Chu Tư Vũ không từ thủ đoạn nào, thậm chí bán đứng cả bản thân để bò lên cao chỉ để chèn ép kẻ thù xuống dưới vũng bùn.

Bởi vì Kỷ Lâm cực kỳ áy náy với người chị ruột này, Chu Tư Vũ rất nhiều lần gần thực hiện được.

Sự điên cuồng không màng điều gì của cô ta khiến Hứa Thanh Uyển cực kỳ sợ hãi, mặc dù đời này sống lại, Hứa Thanh Uyển vẫn không bỏ được nỗi sợ đã ăn sâu vào cốt tủy, vừa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt quen thuộc của Chu Tư Vũ, cô giống như nhìn thấy quỷ, sợ tới mức chỉ muốn chạy thật xa.

Nhưng đáng tiếc, đời này Kỷ Lâm đối với cô không nóng cũng không lạnh, cô không có nơi nào để trốn.

"Chu Tư Vũ, cô không nên ở chỗ này......" Hứa Thanh Uyển ngón tay run rẩy chỉ về hướng Tư Vũ đang mờ mịt. Thanh âm của cô rất lớn khiến người trong cửa hàng đều ngoảnh lại, nhưng Hứa Thanh Uyển chẳng hề quan tâm chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tư Vũ.

Tư Vũ cực kỳ khó hiểu, cô chưa bao giờ gặp qua cô gái này, nhưng người ta có vẻ quen biết cô, chẳng lẽ là bạn của nguyên chủ? Vì thế cô lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô là......?""

Hứa Thanh Uyển liền nghẹn, lúc này mới phát giác cô ta phản ứng quá mức. Đúng rồi, bây giờ cô với Chu Tư Vũ chỉ là hai ngươi xa lạ, cô sợ hãi cái gì chứ?

Dù nghĩ như vậy, Hứa Thanh Uyển vẫn cảm thấy có chút bất an. Rõ ràng cô ta đã cướp được cơ hội tốt của Tư Vũ, nhưng Hứa Thanh Uyển chẳng hề cảm thấy đủ, chỉ cần Tư Vũ còn xuất hiện, cô ta liền thấy điều mình làm vẫn chưa đủ tàn nhẫn.

Cô cắn răng nghĩ chỉ cần phòng tránh tốt, kẻ điên kia kiểu gì cũng sẽ đối phó cô, cô tiên hạ thủ vi cường cũng là theo lý thường thôi! Tất cả là vì bảo vệ cô với Kỷ Lâm!

Nghĩ vậy, Hứa Thanh Uyển chậm rãi điều chỉnh hô hấp, không dám nhìn Tư Vũ, nói: "Thật là ngại quá, em hồi trước có gặp qua chị một lần, chắc là chị không nhớ, vậy thôi em không dám làm phiền nữa."

"Chờ một chút, cô......" Tư Vũ thấy thái độ Hứa Thanh Uyển che che dấu dấu, có chút hoài nghi, định kéo lại tay cô ta để nói rõ ràng, nhưng ai ngờ chỉ mới giơ tay, vẻ mặt Hứa Thanh Uyển liền biến sắc, hét lớn:"Đừng chạm vào tôi", đánh chát một cái vào mu bàn tay Tư Vũ, xoay người bước đi.

"Đau ——" Tư Vũ ăn đau thu tay lại, cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay trắng nõn đã xuất hiện một vệt đỏ.

Làn da của cô cực kỳ mẫn cảm, va chạm nhẹ thôi cũng sẽ để lại dấu vết, tai nạn xe cộ lúc trước phần lưng va chạm mạnh, xanh tím phía sau lưng còn chưa hoàn toàn biến mất. Phản ứng vừa rồi của Hứa Thanh Uyển là vô cùng sợ hãi,không hề giảm chút lực nào, cho nên mu bàn tay của Tư Vũ hiện giờ hơi hơi nóng rát.

"Tư Vũ, sao thế, chị vừa nghe thấy tiếng cãi nhau bên này...... Tay em bị làm sao vậy?!" Vu Linh vừa mới đi tính tiền ở quầy thu ngân, bây giờ mới quay lại thấy Tư Vũ nhăn lại mày xoa xoa tay, liền lắp bắp kinh hãi.

Tư Vũ cười khổ, cô cũng không cô gái kia có ý gì, nhìn cô giống như chuột nhìn thấy mèo: "Không có việc gì, vừa rồi có tranh chấp một chút mà người ta đã đi rồi."

Vu Linh vội đưa cô tới tiệm thuốc gần đó mua thuốc mỡ thoa lên tay, trách Tư Vũ không nên để người ta đi dễ dàng như vậy: "Khiến em bị thương xong còn chạy mất, chắc chắn không phải người tốt gì."

Tư Vũ nói: "Cô ấy hình như quen em nhưng mà em lại không hề có ấn tượng, có lẽ trước kia từng xích mích chăng......"

Vu Linh ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm tính tình Tư Vũ thật sự quá mềm, cô nhu nhược lại ngây thơ như một con thỏ trắng, có thể gây xích mích với ai? Sau khi Tư Vũ cứu mạng Bội Bội, Vu Linh nhìn cô vô cùng cẩn thận chăm chú, ngó trái ngó phải luôn cảm thấy Tư Vũ rất dễ bị bắt nạt, hận không thể lúc nào cũng kề bên bảo hộ. Ở trong lòng Vu Linh, chỉ có người ta bắt nạt Tư Vũ, không có chuyện Tư Vũ đi bắt nạt lại người khác.

Thế nên nhọ nồi này, Vu Linh không chút do dự đổ lên đầu Hứa Thanh Uyển.

"Đừng nghĩ những chuyện phiền lòng, chị sẽ chú ý giúp em, đừng lo lắng quá." Vu Linh thoa thuốc lên tay Tư Vũ, có chút tiếc nuối nhìn vết đỏ trên mu bàn tay cô, đôi tay xinh đẹp như vậy mà bị vết thương phá hủy, người làm cô bị thương thật đáng giận: "Đi tiếp thôi, chị mang em đi làm tóc, còn chưa xong đâu."

Tư Vũ: "...... Chị Linh chị tha cho em đi......"

Hứa Thanh Uyển chạy ra khỏi trung tâm thương mại, bị gió lạnh bên ngoài thổi vào đầu óc mới dần tỉnh táo lại.

Cô ngơ ngác đứng một hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, mở di động nhấn một dãy số, đầu bên kia rất nhanh trả lời.

"Alo, là tôi." Hứa Thanh Uyển mím môi, nhẹ giọng: "Lúc trước ông nói có thể giúp tôi lấy được vai diễn trong bộ phim 《 Khuynh Quốc 》của đạo diễn Lương đúng chứ?...Đúng, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn diễn bộ phim đó, vai diễn kia không nhường cho người khác!"

Không biết đầu bên kia nói gì, sắc mặt Hứa Thanh Uyển trong nháy mắt trở nên cực kì khó coi, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh lại khẩu khí, trả lời: "Được, tôi đáp ứng, chỉ cần ông giúp tôi lấy được vai diễn này, tất cả đều nghe theo ông."

......

Khách sạn tổ chức buổi dạ tiệc của Hoàn Nghệ bị các phương tiện truyền thông vây chặt, vô số máy ảnh chĩa vào cửa chính, từng người từng người nghệ sĩ đi vào bàn,các phóng viên cũng càng lúc càng hưng phấn, bọn họ đoán ra được Hoàn Nghệ nhất định sẽ thâu tóm trang nhất ngày mai.

Trước khi Hoàn Nghệ ngang trời xuất thế, chỉ có một ít người biết được công ti thần bí này, nó chớp nhoáng thu mua những công ti giải trí có tiếng, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều được mời vào công ti nhưng những tin tức này lại cực kì bí mật, mãi đến hôm nay mới công bố ra ngoại giới.

Không ít người tò mò người đứng sau lưng Hoàn Nghệ là ai mà có thể mạnh mẽ như vậy, nhưng nghe được hai chữ "Lục gia", những người này không khỏi hít hà một hơi.

Lục gia ở Dung thành!

Bọn họ tại sao lại muốn nhúng tay vào giới giải trí?

Rất nhiều người trong lòng bồn chồn, nhưng các phóng viên ngồi canh ở ngoài khách sạn không lo lắng nhiều như thế, điên cuồng mà chụp ảnh.Khi Kỷ Lâm bước từ trên xe xuống, tất cả truyền thông đều sôi trào.

"Là Kỷ Lâm!"

"Ngay cả Kỷ Lâm cũng ký hợp đồng, Hoàn Nghệ thật dám bỏ vốn!"

"Nhanh nhanh nhanh, lấy vị trí cho tôi!"

Phóng viên ùn ùn đẩy tới nhưng đều bị bảo tiêu bên người Kỷ Lâm ngăn lại, trường hợp cực kì hỗn loạn dù Kỷ Lâm đã quen cũng nhăn lại mày. Tầm mắt của Kỷ Lâm nhìn vào bên trong khách sạn. Dường như nhìn thấy điều gì, ánh mắt dừng lại, đôi mắt sáng rực lên liền đẩy đám người đang chen chúc ra tạo một khoảng trống chạy vội vào.

Hành động của Kỷ Lâm quá rõ ràng, khứu giác của các phóng viên làm sao không nhạy bén, camera đi theo phương hướng di chuyển của hắn. Chưa từng gặp Kỷ Lâm có bộ dáng như vậy bao giờ, chẳng lẽ nhìn thấy người trong lòng...Ủa, kia là phó chủ biên Phong Thượng – Vu Linh?

Sau khi nhìn thấy người, phóng viên thất vọng hoàn toàn, tuổi tác của Vu Linh cũng tương đương với tuổi mẹ Kỷ Lâm, nhất định không phải như bọn họ nghĩ, chẳng
lẽ Kỷ Lâm có dự án mới với Phong Thượng? Không có tin tức hot, cánh phóng viên mất đi động lực, camera nhắm vào Kỷ Lâm lại thay đổi phương hướng.

Thế nên, không có người chú ý khi Kỷ Lâm dừng lại, chỉ chào Vu Linh một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn Tư Vũ đứng sau lưng cô.

Đây là lần đầu Kỷ Lâm thấy Tư Vũ ăn diện lộng lẫy, chiếc váy trắng dài khắc họa bóng dáng mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tóc dài được búi lên, lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo. Bởi vì tham gia dạ tiệc nên Tư Vũ có trang điểm nhẹ, bình thường khuôn mặt tái nhợt được đánh thêm chút phấn trở nên ửng hồng, so với lúc trước có sinh khí hơn nhiều,một người đẹp khó gặp.

Trong lòng Kỷ Lâm không ngừng hò hét: Chị của hắn thật xinh đẹp! Quần áo cũng đẹp! Tất cả đều xinh đẹp!

Tư Vũ cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Kỷ Lâm, nghiêng đầu nhìn hắn cười, Kỷ Lâm lập tức cũng cười lại một cái, chỉ là biểu tình thấy thế nào cũng ngốc nga ngốc nghếch, khiến Tiểu Ngải ở bên cạnh không dám nhìn mà quay sang chỗ khác.

Kỷ ca, cậu giữ hình tượng đi, đang đứng trước công chúng mà......

Nhưng Kỷ Lâm làm sao nghe được lời cầu nguyện của Tiểu Ngải, hắn mở di động ra đưa cho cô, chỉ huy:

"Giúp em chụp ảnh với...... Khụ khụ, chụp ảnh em với hai người."

Tiểu Ngải chết lặng mở cameras ra, nhìn trong màn ảnh kỹ nữ đầy tâm cơ · Kỷ Lâm bất động thanh sắc đẩy Vu Linh ra, người con trai cao lớn lại đứng ở giữa, thân thể còn cố tình đổ về hướng Tư Vũ, Kỷ ca của bọn họ không cứu được nữa rồi.

Chụp xong, Tiểu Ngải nhìn thấy Kỷ Lâm rất nhanh xóa ảnh của Vu Linh, chỉ để lại ảnh của hắn và Tư Vũ, hơn nữa còn đặt ảnh này thành hình nền, càng chắc chắn sự suy đoán của cô trước đây.

Tiểu Ngải:...... Kỷ ca cậu nghèo túng như vậy từ bao giờ! Chỉ dám lén la lén lút, có phải đàn ông không hả!

"Tôi nghèo tôi cũng vui sướng" Kỷ Lâm vẫn có chừng mực, người đến người đi ở đây rất nhiều, không thích hợp để nói chuyện, bởi vậy sau khi chụp ảnh xong, hắn cũng không đi theo, ngoan ngoãn để Tư Vũ cùng Vu Linh rời đi, chỉ là ánh mắt nhìn Tư Vũ lại lưu luyến không rời.

Nếu có thể nói ra được thì tốt rồi...... Kỷ Lâm nghĩ, hắn đã từng nói bóng nói gió hỏi qua mẹ ruột Đoạn Như Lan, nhưng chỉ vừa nhắc tới chị gái một chút, Đoạn Như Lan liền giữ kín như bưng quát mắng nói hắn im lặng, thái độ kia là không muốn đề cập đến thứ cực kì chán ghét, Kỷ Lâm sợ Đoạn Như Lan nghĩ nhiều, cũng không dám nói thêm. Đến cả cha hắn Kỷ Văn Chương,làm sao có thể nhận đứa con không phải con ruột mình?

Vậy nên dù Kỷ Lâm có muốn kêu Tư Vũ một tiếng "chị" như thế nào, hắn vẫn phải kìm nén ở trong lòng. Nếu bởi vì hắn mà làm liên lụy tới Tư Vũ, hắn nhất định sẽ hối hận chết mất.

Nhìn bóng dáng Tư Vũ rời đi,Kỷ Lâm đang muốn đi sang hướng khác, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ tràn đầy vui sướng: "Kỷ ca!"

Kỷ Lâm quay đầu lại thấy Hứa Thanh Uyển xách theo làn váy, ánh mắt chứa đầy ngượng ngùng nhìn hắn, không khỏi đau đầu.

Cái cô Hứa Thanh Uyển này không biết mắc bệnh gì, hai người bọn họ chỉ hợp tác một lần lúc quay MV ấy, trước kia hoàn toàn chưa hề quen, nhưng Hứa Thanh Uyển lúc nào cũng nhìn hắn với ánh mắt chúng ta đã từng hẹn hò rồi kết hôn, chỉ cần hắn nói một câu với người khác phái, ánh mắt Hứa Thanh Uyển sẽ hiện lên khiển trách giống như Kỷ Lâm đang phản bội cô, làm cho Kỷ Lâm cực kì phiền.

Thậm chí Kỷ Lâm còn hoài nghi Hứa Thanh Uyển có bệnh ảo tưởng, nếu không hắn làm sao có thể cảm thấy cô coi hắn là vật sở hữu chứ?

Bây giờ chạm mặt, Kỷ Lâm không muốn nhiều lời với Hứa Thanh Uyển, gật đầu có lệ, xoay người muốn đi. Ai ngờ Hứa Thanh Uyển thấy thế lập tức chạy tới trước mặt Kỷ Lâm, thậm chí còn định cầm lấy tay hắn, bị hắn vội vàng né tránh.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Kiên nhẫn của Kỷ Lâm đã hết.

"Kỷ ca, anh nghe em nói, em chỉ là, chỉ là muốn nhắc anh một chút......" Hứa Thanh Uyển mất mát nhìn đôi bàn tay mình, cảm thấy cực kỳ ủy khuất, nhưng cô vẫn như cũ không chịu buông tay: "Kỷ ca, cô gái Chu Tư Vũ kia không hề có ý tốt! Cô ta tiếp cận anh là có mục đích, anh không nên bị lừa, cô ta cái gì cũng có thể làm được......"

"Đủ rồi!" Kỷ Lâm vốn tưởng rằng Hứa Thanh Uyển có thể nói ra lời gì hay, vừa nghe xong liền phát giận, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Lần này tôi coi như cô hồ ngôn loạn ngữ, nếu như lại nghe thấy cô bôi nhọ cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí."

Chu Tư Vũ không có ý tốt tiếp cận hắn? Hắn mong mà không được! Nếu chị gái có tâm tư vậy, hắn sớm đã thắp hương bái Phật cảm ơn trời đất, cần quanh co lòng vòng như vậy làm gì?

Hứa Thanh Uyển thấy Kỷ Lâm không tin, trong lúc hoảng loạn cũng quên che dấu, trực tiếp gọi tên của hắn: "A Lâm, em nói thật mà! Chu Tư Vũ không hề thật lòng với anh, cô ta chỉ muốn......"

Kỷ Lâm không muốn nghe thêm nữa, trực tiếp cắt lời: "Hứa tiểu thư, thứ nhất tôi không hề quen biết cô, phiền cô không cần gọi tên tôi như thế. Thứ hai tôi với cô chẳng có quan hệ gì,đời tư của tôi cô không có tư cách xen vào."

Hứa Thanh Uyển chưa từng nghe qua Kỷ Lâm nặng lời như vậy, trong mắt lập tức có lệ quang, nhìn qua có chút đáng thương. Cô còn chưa từ bỏ ý định, vươn tay muốn bắt lấy góc áo Kỷ Lâm:"A Lâm......"

Lúc này, Tiểu Ngải đứng chắn đằng trước: "Hứa Thanh Uyển! Kỷ ca dễ nói chuyện, không có nghĩa tôi cũng dễ nói chuyện, cô còn dám nói bậy chẳng nhẽ là không muốn ở trong giới nữa?"

Đối mặt với Tiểu Ngải, Hứa Thanh Uyển thu hồi nước mắt, giận dữ trừng mắt liếc cô. Cô gái này ở đâu ra, dám tới gần Kỷ Lâm!

Buông lời cảnh cáo, Tiểu Ngải vội đẩy Kỷ Lâm đi chỗ khác, cô gái này bị điên đúng không, cô ta cho rằng cô ta là ai!

Hứa Thanh Uyển định đi theo sau, nhưng bảo tiêu của Kỷ Lâm không tiếng động ngăn cản, cô đành hậm hực mà từ bỏ, oán hận nghĩ: Đều do Chu Tư Vũ! Không được, cô nhất định phải ngăn cản, nếu không A Lâm sẽ bị người phụ nữ ác độc kia lừa gạt!

Người bị Hứa Thanh Uyển chửi rủa Tư Vũ giờ phút này tâm tình vô cùng thoải mái, nhìn xung quanh dạ tiệc vận khí của tất cả mọi người đều màu hồng hoặc đỏ, cũng đúng thôi, có thể tham dự loại dạ tiệc cao cấp này, địa vị chắc chắn không thấp,vận khí làm sao có thể xấu?

Đối với Tư Vũ mà nói, ở trong môi trường này giống như từ phố xá sầm uất đi ra rừng rậm, không khí tươi mát gấp vài lần, cô cảm giác được cuồn cuộn vận khí tràn vào cơ thể, ốm đau biến mất, cả người trở nên nhẹ nhàng, rất muốn khóc trong vui mừng nha.

A, vận khí tràn đầy, đến đây quả là một quyết định đúng đắn!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện