Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Lục Ngũ gia, Sở Song Nghiên ngây ra như phỗng.
Đây là Lục Ngũ gia? Cô không phải đang nằm mơ chứ?
Tư Vũ thấy Sở Song Nghiên ngơ ngác nhìn chằm chằm Lục Ngũ gia, tâm tư xấu xa khó có thể vãn hồi, lúc trước Sở Song Nghiên lấy Lục Ngũ gia ra dọa cô có từng nghĩ đến sẽ gặp phải chính chủ? Hiện tại lời nói dối của Sở Song Nghiên bị vạch trần tất nhiên hậu quả tự cô ta gánh chịu. Tư Vũ rất hiền nhưng không thể hiện cô không mang thù.
"Sở tiểu thư, lúc trước cô nói với tôi như thế nào nhỉ, sao bây giờ gặp Lục Ngũ gia lại không chào được một câu, chẳng nhẽ vui quá không nói nên lời?" Tư Vũ nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Cô, cô cô đừng có mà quá đáng!" Sở Song Nghiên vừa gấp vừa bực, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể nhào che lại miệng của Tư Vũ, mắng cô không cần lại nói bậy, thật sự là càng nói càng loạn, càng bôi càng đen. Sở Song Nghiên cẩn thận nhìn thần sắc vị ngồi trong xe kia, cảm thấy cẳng chân không kiểm soát được run rẩy lẩy bẩy.
Nếu vừa rồi Sở Song Nghiên còn nghi ngờ Tư Vũ lừa cô, nhưng sau khi đụng trúng tầm mắt của Lục Ngũ gia, suy nghĩ này liền biến mất không còn bóng dáng.
Khí, khí thế quá cường đại! Sở Song Nghiên theo bản năng run rẩy, Sở gia cũng coi như một gia tộc lớn, trưởng bối trong nhà rất nhiều nhưng cho dù là ba ba đang là người cầm quyền cũng chưa từng có khí thế đáng sợ như vậy. Điều này khiến Sở Song Nghiên không dám tỏ ra chút phản kháng nào, trong nháy mắt cô hiểu rõ người chị họ lúc trước đã bị dọa sợ đến bị bệnh thần kinh ra sao.
Nếu người nọ thật sự là Lục Ngũ gia, bản thân Sở Song Nghiên hận không thể né xa một chút, dũng khí nhìn thẳng hắn cũng không có.
Lục Ngũ gia dừng lại hành động trên tay, ánh mắt lạnh căm từ trên người Sở Song Nghiên chuyển sang Tư Vũ, bất tri bất giác cảm giác lạnh lẽo trong mắt ấy dần dần bị thu lại, thay vào là một chút ôn nhu khó thấy.
Hắn tất nhiên nhìn ra được cô gái nhỏ này chơi xấu, nhưng không sao, quen nhau lâu như vậy Tư Vũ ở trước mặt hắn vẫn là thái độ nơm nớp lo sợ, coi hắn là mãnh thú không bằng. Lục Ngũ gia trước đây chưa từng nhìn thấy bộ dáng vui vẻ hiện giờ của cô - đuôi lông mày hay nơi khóe mắt cũng tràn đầy ý cười.Thân thể Tư Vũ vốn suy yếu, bệnh tật quanh năm, mà lúc cô vui vẻ cả người lại tràn đầy sức sống, hai má tái nhợt hiện lên chút đỏ ửng nhìn gần như điểm thêm một tầng phấn hồng - cực kì giống một quả mật đào dụ dỗ người khác cắn một ngụm.
Bên này Tư Vũ còn đang cười vui vẻ vì thực hiện được trò đùa dai, bên kia Lục Ngũ gia nhìn bộ dáng vui sướng của cô, sát khí do nghe được hai chữ "Sở gia" bất tri bất giác phai nhạt dần đi.
"Cô họ Sở?" Lục Ngũ gia không có chút cảm tình nào mở miệng, hắn không nhìn Sở Song Nghiên nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói như một thanh kiếm sắc bén chọc vào ngực cô.
"Ngũ gia, cô ấy là con gái rượu của Sở gia Sở Song Nghiên, có cần tôi đi xử lý cô gái không biết tốt xấu này không ạ?" Bảo tiêu áo đen ngồi ở vị trí tài xế thấp giọng dò hỏi. Bọn họ là thuộc hạ của Ngũ gia bao nhiêu năm nên có chút rõ ràng, thái độ của hắn đối với Sở gia rất kỳ lạ - có chán ghét có khinh thường nhưng lại không ra tay tàn nhẫn, chỉ là nếu người của Sở gia dám xuất hiện trước mặt hắn, Ngũ gia nhất định sẽ không nương tay.
"Tên hề ở Sở gia lần trước xử lý như thế nào, lần này cứ theo vậy mà làm." Lục Ngũ gia nói rất chậm nhưng từng câu từng chữ lại không phải lời nói đùa: "Nói cho ông Sở, ông ấy không biết dạy con."
"Vâng." Bảo tiêu lập tức mở cửa xe đi xuống, một thân sát khí bước tới chỗ Sở Song Nghiên.
Sở Song Nghiên đứng ở bên ngoài xe nghe thấy những lời này, lại thấy người áo đen to lớn kia bước tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch. Nháy mắt trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng thê thảm của người chị họ, lại nghĩ đến nếu ba ba biết cô đi trêu chọc Lục Ngũ gia – hình phạt cô phải chịu sắp tới nhất định không nhẹ.
"Chu, Chu Tư Vũ, cô đỡ tôi, ô......" Sở Song Nghiên rất sợ hãi, hai chân không hề có sức lực mà cô lại không dám dựa vào xe của Lục Ngũ gia, chỉ có thể uất ức vươn một bàn tay cầu xin Tư Vũ giúp đỡ, giọng nói kiêu ngạo ngày thường bây giờ lại có chút gì đó năn nỉ.
Cô được nuông chiều quá nhiều, nhưng bệnh công chúa phải có mệnh công chúa đi cùng, Sở Song Nghiên ở trong nhà muốn gì được nấy, tác oai tác quái cũng không ai dám nói một câu. Nhưng vị công chúa nhỏ này đứng trước mặt Ngũ gia lại không có bao nhiêu cân lượng – trở thành phượng hoàng rút lông không bằng gà.
Tư Vũ thấy Sở Song Nghiên thật sự sợ hãi, cũng không so đo nữa mà vươn tay đỡ cô. Dù sao Sở Song Nghiên chỉ nhanh mồm nhanh miệng một chút, cũng chưa gây ra việc gì nghiêm trọng, lần hù dọa này chỉ để cho cô ta nhớ rõ về sau đừng có ỷ thế hiếp người.
Thế nên Tư Vũ nhìn vị bảo tiêu kia, nhẹ giọng nói: "Xin đợi một chút."
Bảo tiêu thấy Tư Vũ đứng cản trước mặt Sở Song Nghiên liền dừng lại, cung kính làm một tư thế mời, Lục Ngũ gia có thái độ rất đặc thù với cô gái này, Tư Vũ ra mặt hắn cũng không dám hành động tùy tiện.
Sở Song Nghiên bám lấy cánh tay nhỏ của Tư Vũ như cầm lấy một sợi dây cứu mạng, lúc này mới không thất thố quỳ xuống trên mặt đất, nhưng dù vậy giọng cô vẫn không ngăn được run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngũ gia tràn đầy kính sợ: "Tôi chỉ nói bậy, Ngũ gia, tôi, tôi biết sai rồi, về sau không dám nữa......"
Biểu tình Lục Ngũ gia đạm mạc, mắt điếc tai ngơ với sự cầu xin của Sở Song Nghiên nhưng tầm mắt hắn lại vô tình nhìn thấy bàn tay Sở Song Nghiên chạm vào Tư Vũ, lập tức ánh mắt ngưng lại, nụ cười chứa đầy sát khí.
"Biết sai? Sở gia lặp đi lặp lại vượt rào, tại sao không thấy mấy người biết sai?" Hắn mở cửa xe, nắm lấy tay Tư Vũ, không chờ Sở Song Nghiên phản ứng thì người cô vừa bám lấy đã bị ôm eo bỏ vào trong xe, ngay sau đó cửa xe lạch cạch một tiếng đóng lại.
Sở Song Nghiên há hốc mồm, qua cánh cửa sổ cô nhìn vào bên trong chỉ thấy Lục Ngũ gia thoải mái ôm Tư Vũ vào trong lòng. Tư Vũ nho nhỏ gầy yếu tựa như cực kì ghét cái ôm của hắn, có lẽ vì đột nhiên bị ôm vào trong xe, sự kinh ngạc trên mặt Tư Vũ không kém Sở Song Nghiên là bao, đôi mắt hạnh trợn tròn giống một con thỏ ngốc nghếch đang ăn cỏ bỗng nhiên bị sói xám ngậm đi.
Hắn. Bọn họ...... Sở Song Nghiên cảm thấy não của cô thật sự không thích nghi được, cố gắng cắn đầu lưỡi mới ngăn cản không hét chói tai.
Chu Tư Vũ thế nhưng có thể chạm vào Lục Ngũ gia?! Cô không hoa mắt chứ?
Sở Song Nghiên nhớ tới lúc trước bản thân còn kêu gào trước mặt Tư Vũ - kim chủ của cô ta chắc chắn không dám đối nghịch với Lục Ngũ gia, lập tức xấu hổ đến nỗi khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
Kim chủ cái gì, Chu Tư Vũ rõ ràng có quan hệ không ít với Lục Ngũ gia!
Tư Vũ không đề phòng bị kéo vào cũng thật không dễ chịu, sát khí trên người Lục Ngũ gia chính là thiên địch của cô. Tư Vũ cố gắng giãy giụa thoát khỏi cái ôm của người này nhưng cánh tay bên hông giống như được làm bằng sắt, sức lực nhỏ bé của cô không đáng nhắc tới, không giằng co bao lâu đã đổ một thân mồ hôi.
"Cô gấp cái gì." Lục Ngũ gia thấy Tư Vũ lại muốn chạy trốn, không vui nhíu mày, Sở Song Nghiên còn cho rằng đây là điềm báo tức giận của hắn...nhưng không... Lục Ngũ gia thế nhưng bất đắc dĩ đè lại tay nhỏ của Tư Vũ, như mong muốn ôm cô từ trên đùi xuống, an ổn đặt ở bên cạnh: "Ngoan một chút, cũng không phải muốn ăn cô."
Sở Song Nghiên: "......" Không phải là hàng giả
chứ?
Tư Vũ ngồi ở bên cạnh Lục Ngũ gia không tránh được việc hộc máu. Cô vừa ho xong Lục Ngũ gia liền lấy một chiếc khăn giúp cô lau đi vết máu nơi khóe miệng, duỗi tay mở ra một ngăn tủ trong xe lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ ra nửa viên thuốc nhét vào trong miệng Tư Vũ: "Ngậm lấy, đừng nuốt vào bụng."
Viên thuốc này không giống viên thuốc lúc trước, cực kì cực kì đắng, Tư Vũ nghe xong nuốt cũng không được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, nhưng viên thuốc này tác dụng vô cùng tốt, chỉ mới ngậm một chút máu tươi nghẹn ở họng thế nhưng bị áp chế!
"Đắng không?" Lục Ngũ gia nâng cằm Tư Vũ lên, rũ mắt, ôn nhu hỏi.
Tư Vũ liên tục gật đầu, đắng, quá đắng, cô uống thuốc đông y đã quen rồi nhưng vẫn không chịu nổi viên thuốc này, thật sự là rất đắng!
Ai ngờ Lục Ngũ gia lúc nãy còn ôn nhu, giây tiếp theo đã thu hồi hết cảm xúc, cực kì lãnh đạm: "Đắng là được rồi, dạy cho cô một bài học, về sau còn dám chạy loạn thì mỗi ngày đều phải uống một viên."
Tư Vũ che miệng, mắt hạnh ẩn chứa lệ quang, hai mắt đỏ rực tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn Lục Ngũ gia một ngụm.
"Còn cô ——" Lục Ngũ gia dựa gần cô gái nhỏ, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên thấu qua quần áo chậm rãi dập tắt sự thô bạo trong lòng hắn, lúc này mới có chút tinh lực nhìn về phía Sở Song Nghiên đang đứng im như ve sầu mùa đông ở ngoài cửa xe, không biết nghĩ hơi híp lại mắt.
Sở Song Nghiên không dám thở mạnh, cô nhớ tới kết cục của người chị họ liền nhút nhát sợ hãi, vội vàng giải thích: "Ngũ gia, tôi thật sự biết sai rồi, tôi chỉ là tức giận hỏng đầu óc!"
Cô rốt cuộc cũng thông minh hơn một chút, nhìn Tư Vũ nói: "Chu...... Chị Tư Vũ! Em không nên hiểu lầm chị, em biết rồi tất cả đều do tiện nhân Hứa Thanh Uyển gây chuyện, không có liên quan gì đến chị cả, giữa chị với A Lâm, còn có Ôn Ảnh Đế đều không có gì hết......"
Sở Song Nghiên vừa nhắc tới Kỷ Lâm và Ôn Viễn, Tư Vũ cảm giác sau lưng lạnh lẽo đáng sợ, giống như bị một con mãnh thú to lớn theo dõi, thân thể cô run lên, còn không kịp quay đầu liền nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói ôn nhu: "À, Kỷ Lâm và —— Ôn Viễn? Còn có người khác nữa không?"
Sở Song Nghiên thấy Lục Ngũ gia hỏi mình liền vội vàng trả lời: "Đúng đúng đúng, em biết chị Tư Vũ chỉ có quan hệ hợp tác bình thường với tổng giám đốc Hoàn Nghệ, em đã nghĩ sai còn mồm năm miệng mười, thật sự biết sai rồi, Ngũ gia......"
Lục Ngũ gia nhướng mày, tuy là cười nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Còn có Lục Tinh Châu, phải không?"
Tư Vũ cảm giác được cánh tay Lục Ngũ gia càng ôm càng chặt, giống như muốn bẻ gẫy xương của cô vậy. Trong xe tràn ngập hơi thở nguy hiểm, tuy rằng không biết tên bệnh thần kinh này vì sao lại tức giận nhưng tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tư Vũ liên tục vang lên, lần này đến lượt cô hận không thể che lại cái miệng nói bậy nói bạ của Sở Song Nghiên.
Lục Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, không biết dùng phương pháp gì khiến Tư Vũ không nói được một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Song Nghiên vì lấy công chuộc tội mà "ca ngợi" cô hết lời, trong lòng hét lớn: Sở Song Nghiên cô là đồ ngốc, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, cô mau dừng lại đi, đừng nói nữa!
Có được tin tức mình cần, Ngũ gia không để ý đến Sở Song Nghiên nữa, ra lệnh cho thuộc hạ lái xe, hắn không biết lúc nào lại ôm Tư Vũ đặt ở trên đùi, cô gái nhỏ này biết hắn nổi giận, rất thông minh co lại thành một khối không dám phản kháng, Lục Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài của cô, cười nhạt.
Không vội, từng khoản từng khoản, xử lý dần dần!
Sở Song Nghiên đứng ngốc một hồi, đến lúc tài xế Sở gia đến đón cô còn không dám tin.
Cô, cô thế nhưng an toàn sống sót??!
Lúc này tài xế hỏi cô muốn đi đâu, Sở Song Nghiên định trở về Sở gia khóc lóc với cha mẹ một phen kể về nguy hiểm ngày hôm nay, nhưng nghĩ lại chẳng may Lục Ngũ gia thật sự phái người truyền đạt cho ba ba, nói hết những chuyện ngu xuẩn cô làm như vậy về nhà chỉ sợ là từng trận quát mắng.
Nghĩ đến đây cô cũng không dám về nhà: "Đến biệt thự Kỷ gia, tôi muốn tìm A Lâm."
Sở Song Nghiên nhớ tới Tư Vũ cùng Lục Ngũ gia vừa rồi có bao nhiêu thân mật, có lẽ Tư Vũ có thể giúp được cô, nhưng mà cô lại không có phương thức liên hệ với cô ấy nên chỉ có thể đi tìm Kỷ Lâm.
Nhưng giờ phút này ở Kỷ gia cũng không bình tĩnh chút nào, Kỷ Lâm bị một cuộc điện thoại của Đoạn Như Lan thúc giục trở về, bước vào cửa có chút không tình nguyện.
Từ lúc hắn bước vào giới giải trí rất ít bước chân về nhà, căn nhà này lạnh lẽo không có chút không khí của người khác, kí ức không tốt thời thơ ấu đều được giữ kín ở nơi này, nếu không phải Đoạn Như Lan ép buộc hắn thật sự không muốn trở về.
Kỷ Lâm không quên việc hủy đầu tư lần trước đều do người mẹ ruột này gây ra!
Vụ việc ấy như một tảng đá lớn trong lòng Kỷ Lâm, hắn không hiểu, nếu Đoạn Như Lan không muốn vì thân phận của Tư Vũ mà gây ra phiền toái cho Kỷ gia thì không nhắc tới, không quan tâm cô là được rồi, vì sao phải làm ra việc hủy đầu tư chặn đường sống của chị gái?
Nhưng lúc bước vào phòng khách, Kỷ Lâm thấy người ngồi đối diện Đoạn Như Lan là ai, biểu tình lập tức trầm xuống.
"A Lâm, con trở lại rồi, sao khuôn mặt lại nhăn nhó như vậy?" Đoạn Như Lan cười nhìn Kỷ Lâm, diễn tròn vai một người mẹ hiền từ, bà ôn nhu nói: "Mau lại đây ngồi, mẹ mới quen cô gái đáng yêu này, Hứa Thanh Uyển Hứa tiểu thư, mẹ nhớ rõ hai người từng hợp tác rồi nhỉ, hẳn cũng là bạn bè với nhau."
Kỷ Lâm trầm mặc bước tới, nhưng cũng không ngồi bên cạnh Đoạn Như Lan, chọn một chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, nhìn về phía Hứa Thanh Uyển trầm giọng chất vấn: "Tại sao cô lại ở nhà tôi?"
"A Lâm, sao con lại nói chuyện với khách như vậy!" Đoạn Như Lan có chút bất mãn thái độ lạnh nhạt của Kỷ Lâm.
"Không sao ạ, đột nhiên tới chơi là cháu làm phiền mọi người rồi." Hứa Thanh Uyển vén tóc, mỉm cười khéo léo: "Dì Lan, dì không cần trách Kỷ ca, hắn tham gia chương trình vất vả như vậy, lại đi xa về nhà, nhất định là rất mệt."
Kỷ Lâm không nói một tiếng chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Uyển. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì khiến mẹ bỗng nhiên vô cùng nhiệt tình với Hứa Thanh Uyển, còn mời về làm khác, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên Đoạn Như Lan tượng trưng hỏi qua hắn tình hình gần đây, lại lơ đãng nhắc tới: "A Lâm, dù sao con cũng là người thừa kế của Kỷ gia, kể cả vào giới giải trí cũng phải giữ bản thân trong sạch, không thể qua lại với đám người bẩn thỉu khác."