Mãi đến lúc đôi bàn tay của Lục Ngũ gia rời khỏi cổ của Tư Vũ, cô mới dám hô hấp, sau đó kinh ngạc phát hiện trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi cô thế nhưng đổ một thân mồ hôi lạnh, sau lưng đã ướt đẫm.
Mà sát khí trên người Lục Ngũ gia như một ngọn núi lớn đè xuống người Tư Vũ, cô quay đầu ho khan, vết máu ở trên khăn trải giường màu trắng như một đóa hồng mai nở rộ.
Nguy hiểm thật...... Tư Vũ dám khẳng định Lục Ngũ gia vừa rồi thật sự có thể bóp chết mình, nếu không phải hắn tự chủ đúng lúc có lẽ bây giờ cô chỉ là một cỗ thi thể, sát khí khổng lồ kia như lưỡi hái của tử thần đặt trên cổ, Tư Vũ suýt chút nữa cho rằng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Lục Ngũ gia trầm mặc nhìn Tư Vũ đang bị đè nặng trên giường, mái tóc đen dài của cô gái nhỏ xõa tung trên đệm, khuôn mặt tái nhợt, mắt hạnh lóng lánh nước, trong đó còn chứa sự sợ hãi kinh hoảng chưa tan. Cô gái nhỏ lúc này dù đang ho ra máu nhưng ánh mắt vẫn nhìn hắn chăm chú, biểu tình giống như nhìn thấy quỷ, vô cùng mảnh mai đáng thương.
...... Tựa như chỉ dùng thêm chút lực sẽ vỡ vụn, quá mềm mại quá dễ vỡ y một con búp bê sứ.
Một lúc lâu sau Lục Ngũ gia mới nhắm mắt, cố gắng áp chế sự tức giận khi bị người khác quấy rối giấc ngủ, xoay người rời khỏi người Tư Vũ, ngồi ở mép giường cởi Phật châu đeo ở tay ra, không ngừng chú niệm.
Đây là thói quen từ nhỏ khi hắn sống ở chùa, trụ trì muốn hắn thời thời khắc khắc có thể tĩnh tâm đã cố ý tìm một gốc bồ đề ngàn năm, lấy quả chế tạo cho hắn một chuỗi phật châu, mỗi khi hắn cảm thấy trong lòng không bình tĩnh sẽ niệm một lần thanh tâm chú.
Từ nhỏ hắn đã rèn luyện sự tự chủ, trong tình huống bình thường gần như không có chuyện gì có thể khiến hắn niệm hết một lần, nhưng hôm nay hắn niệm xong một lần còn cảm thấy chưa đủ, nội tâm không thể nào bình tĩnh được.
"À, Ngũ gia...... Ngài có thể đi ra chỗ khác một chút được không?" Tư Vũ từ chỗ này nhìn qua chỉ thấy Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, trên môi mấy máy nói gì đó, không hiểu hắn định làm gì nên mới cẩn thận hỏi, bởi vì bây giờ Tư Vũ mới phát hiện trên người cô chỉ bọc một chiếc khăn lông, bên trong không hề mặc quần áo!
Cũng không biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không có ấn tượng bị người khác ôm lên giường, mà bộ váy kia cũng mất tích...... Quan trọng nhất là cả đêm qua cô bị Lục Ngũ gia ôm ngủ?
Thật là đáng sợ! Chuyện này so với chuyện mới sáng sớm tên bệnh thần kinh bóp cổ cô càng đáng sợ!
Nghe thấy thanh âm mềm mại của Tư Vũ, động tác trên tay Lục Ngũ dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Cô gái nhỏ này hình như không nhận ra lúc cô ngủ thật không ngoan, khăn lông trước ngực đã tụt xuống, xương quai xanh tinh xảo lộ ra một mảng lớn.
"Tôi gọi người mang quần áo lên cho cô, thay đồ xong thì đi xuống." Lục Ngũ gia dời đi tầm mắt, tay lại nắm chặt Phật châu, đến giờ hắn mới ý thức được một lần niệm thanh tâm chú vừa rồi hoàn toàn không có tác dụng.
Tư Vũ không ngừng gật đầu, đợi vị đại gia này rời khỏi, cô lập tức chạy vội vào phòng vệ sinh hộc máu, sau đó tay chân nhũn ra thay chiếc váy vừa được mang lên.
Cô thế nhưng ngủ chung một đêm với Lục Ngũ gia mà vẫn an toàn sống sót, quả thực là kỳ tích!
Lúc Tư Vũ xuống lầu, Lục Ngũ gia đã chờ ở phòng khách, không biết có phải ảo giác hay không Tư Vũ cảm thấy biểu tình của hắn còn lãnh đạm hơn ngày thường, Tư Vũ một bên suy nghĩ ai chọc phải tên bệnh thần kinh này, một bên hỏi nhỏ nhẹ mình đã được về hay chưa.
"Tối hôm qua tắm nước thuốc chắc là hấp thụ xong rồi, thân thể của cô cần ăn để bổ sung thể lực, muốn ăn gì không?" Lục Ngũ gia nhìn cô hỏi.
Tư Vũ lập tức nghĩ tới vị này kén ăn thật sự, bữa cơm kia cô còn nhớ rõ như in, ngồi cùng một bạn với một vị có vị giác không giống con người đúng là tai họa, để không đi vào vết xe đổ Tư Vũ vội vàng xua tay: "Không cần, trong nhà còn chút nguyên liệu tôi sẽ tự nấu."
Ngoài dự đoán Lục Ngũ gia cũng không hề cưỡng ép, hơi gật đầu, kéo cô đi ra ngoài biệt thự. Bình thường bên người Lục Ngũ gia luôn có một đội bảo tiêu nhưng thái độ bây giờ của hắn rất khác lạ, đuổi thuộc hạ đi hết, tự mình bước vào gara lái một chiếc xe thể thao ra.
Tư Vũ trợn mắt há hốc mồm, cô nhìn quen Lục Ngũ gia ăn mặc nhã nhặn, cảm thấy màu sắc chói lóa này không hợp với hắn một chút nào, nhưng Lục Ngũ gia lại bộ dáng tập mãi thành thói
quen, lái xe đến bên người Tư Vũ, thấy cô ngốc ngốc, khóe môi hắn liền cong lên: "Còn cần tôi mời cô lên xe à?"
Tư Vũ như người mộng du bước lên, mãi đến lúc xe thể thao phóng vụt đi cô mới nắm chặn dây an toàn, có chút khẩn trương: "Ngũ gia, tại sao anh lại muốn tự mình lái xe?"
Tốc độ lái xe của Lục Ngũ gia chỉ có thể hình dung hai chữ "ăn cướp", hình như không biết giảm tốc độ là gì, nhưng dù thế khuôn mặt hắn vẫn cực kì bình tĩnh. Nghe thấy câu hỏi của Tư Vũ, Lục Ngũ gia cười cười, ôn nhu trả lời: "Bởi vì tôi không thoải mái, có người đi theo tôi càng không thoải mái, hiểu chứ?"
Tư Vũ lập tức im như ve sầu mùa đông.
Chiếc xe thể thao lấy tốc độ đáng sợ phi thẳng về nhà Tư Vũ, cô một đường lo lắng đề phòng, chẳng may Lục Ngũ gia không giữ được tay lái cô sẽ thành oan hồn ở đường lớn đó T_T. Lúc này nhìn đến cánh cửa quen thuộc, nội tâm lập tức kích động, cô vội vàng nói: "Ngài thả tôi ở đây là được rồi, chỗ này là khu chung cư cũ nên đường vào rất nhỏ, ô tô không đi vào được."
Lục Ngũ gia dứt khoát dừng bên lề đường, tắt máy xuống xe, đi sang cửa xe bên ghế phụ nhìn Tư Vũ nói: "Vậy đi bộ vào."
Tư Vũ trợn tròn mắt, ô tô không vào được hắn còn muốn đi bộ?
Tư Vũ cảm thấy Lục Ngũ gia hôm nay vô cùng kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào lại không rõ.
"Không cần phiền toái như vậy, chỗ kia có một quầy ăn sáng, tôi định mua chút đồ ăn mang về, ngài không cần đi theo tôi đâu, thật đó." Tư Vũ vội vàng lấy cớ, cô rất sợ vị đại gia không theo lẽ thường này.
Ai ngờ Lục Ngũ gia nhìn theo hướng ngón tay của Tư Vũ, nắm tay cô đi qua.
Cửa hàng kia nổi danh trong khu đã lâu, đông khách nhất vào lúc 6 giờ đến 8 giờ, Lục Ngũ gia đưa Tư Vũ về cũng đã gần 10 giờ, quán đang chuẩn bị dọn hàng lại thấy một người đàn ông khí chất trác tuyệt bước tới, hắn còn nắm tay một cô gái tuy sắc mặt tái nhợt nhưng lại cực kì xinh đẹp, chủ quán là đôi vợ chồng già không dám trậm trễ: "Không biết ngài muốn ăn gì? Bánh bao tiệm chúng ta đã bán hết, chỉ còn lại một chút cháo......"
Lục Ngũ gia cúi xuống nhìn cửa hàng, vẫn còn mùi dầu khói, dọn dẹp coi như sạch sẽ nhưng đồ ăn bày ra không nhiều lắm, thậm chí có chút keo kiệt, khác biệt một trời một vực với đồ ăn hắn từng thấy. Cô gái nhỏ lại thay hắn trả lời: "Cho cháu một chén cháo ạ, thả nhiều hành một chút, cháu ăn ở chỗ này."
"Ăn ở đây?" Lục Ngũ gia nhìn xung quanh, trong quán chỉ bày 5-6 bộ bàn ghế, còn để rất nhiều ghế nhỏ, chỗ này lại nằm ngay sát đường lớn, thật sự không phải nơi lí tưởng để ngồi ăn uống.
Tư Vũ nhận lấy bát cháo nóng hổi của đôi vợ chồng già, thấy bọn họ đi hai người chủ quán còn nhiệt tình đưa thêm một chiếc thùa. Tư Vũ dở khóc dở cười, Lục Ngũ gia cực kì bắt bẻ làm sao có thể ăn thứ này?
"Đúng vậy, tôi ăn xong sẽ đi, ngài không cần chờ đâu, tôi ăn chậm lắm, chẳng may ảnh hưởng thời gian quý báu của ngài." Tư Vũ hận không thể đuổi vị này đi nên mới cố ý ngồi ăn ở đây, cô không tin tên bệnh thần kinh lại còn hay bắt bẻ như hắn sẽ chịu được!
Nhưng lần này Tư Vũ đã đoán sai, Lục Ngũ gia thế nhưng gật đầu, còn đi trước chọn một bộ bàn ghế sạch sẽ, sau khi ngồi xuống lấy tay gõ gõ mặt bàn: "Còn không qua đây?"
"......" Tư Vũ một lần nữa xác định Ngũ gia hôm nay không giống ngày thường.
Cô bưng bát cháo đi tới, dưới đôi mắt chăm chú của Lục Ngũ gia từng ngụm từng nhụm nhỏ uống cháo. Hắn nhìn động tác của cô, nhìn một lúc bỗng nhiên đeo chuỗi Phật châu vào tay, cầm lấy chiếc thìa còn lại múc một chút cháo bỏ vào miệng nhấm nuốt.
"!!"Tư Vũ cả kinh, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Lục Ngũ gia chỉ múc một nửa thìa liền thôi, để chiếc thìa về chỗ cũ, nhìn biểu tình kinh ngạc của Tư Vũ, nhàn nhạt nói: "...... Hương vị cũng được."
Tư Vũ: "??" Ngài bị làm sao vậy, tôi thật sự không quen!
Miêu: Chắc sắp tới nghỉ lễ mấy ngày ạ:> Mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình:3