Tư Vũ không trông cậy Lục Ngũ gia có thể nói ra lời gì hay, câu khen của hắn vừa rồi chính là một ngoại lệ, bây giờ hắn móc mỉa châm chọc cô mới cảm thấy bình thường.
"Tôi là người mới mà, không thể yêu cầu quá cao..." Tư Vũ sợ làm ảnh hưởng những người khác nên cố ý nhỏ giọng lại. Vì để dễ nói chuyện hơn, cô hơi nghiêng người sang hướng Lục Ngũ gia, hắn chỉ cần cúi đầu là môi sẽ chạm được vào mái tóc dài của cô.
Nhưng Lục Ngũ gia không làm vậy, hắn nhìn chằm màn hình, thần sắc đạm mạc nói: "Tôi không nói em."
Tư Vũ không thể tin được: "Vậy anh nói ai?"
Phim vẫn tiếp tục chiếu, cảm tình của tân đế đối với Vân Hòa chậm rãi biến chất, từ thưởng thức đến ngưỡng mộ. Vân Hòa tuy rằng bị cầm tù ở dưới địa cung không nhìn thấy ánh mặt trời, ngạo khí trên người lại không giảm bớt nửa phần, dù tân đế có mang tới thiên tài địa bảo của ngũ hồ tứ hải nàng cũng không hề dao động mảy may. Hai người bọn họ ở cạnh nhau vĩnh viễn chỉ nói về chuyện quốc sự, tân đế cuối cùng chịu không nổi. Cầu mà không được khiến hắn gần như mất khống chế, ánh mắt nhìn Vân Hòa cũng càng ngày càng ái muội. Lục Ngũ gia thấy cảnh tân đế nhìn Vân Hòa ngủ cứ lặp đi lặp lại, lạnh giọng bổ sung một câu: "Tên nhóc Kỷ gia."
Tư Vũ nhìn màn hình, cô ngó trái ngó phải ngó nghiêng ngó dọc thế nào cũng cảm thấy Kỷ Lâm diễn tốt hơn mình không biết bao nhiêu lần, dù gì hắn vào giới đã nhiều năm, kinh nghiệm tất nhiên là dày dặn: "Kém chỗ nào chứ, tôi thấy rất tốt mà."
Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, trong lòng có chút bực bội: "Hai người phối hợp quá nhiều, nên xóa bớt đi."
Tư Vũ: "..." Cô không dám khen trình độ thưởng thức của đại boss. Lương đạo là một đạo diễn lão luyện, điện ảnh lần này lại do ông tự mình cắt nối biên tập, làm gì có cảnh nào dư thừa. Không thể hiểu nổi tại sao Lục Ngũ gia lại đưa ra kết luận như vậy.
Nhưng mà tranh cãi với đại boss không phải là một quyết định sáng suốt gì, Tư Vũ hiểu rõ điều này nên có bao nhiêu uất ức cũng cố nuốt vào trong bụng.
Lúc này Hàn Điềm Điềm theo thói quen đưa bắp rang cho Tư Vũ, chờ mãi không thấy ai cầm nên cô đành phải quay đầu nhìn sang, bấy giờ mới nhận ra bên cạnh Tư Vũ còn có một người đang ngồi, tuy rằng không thấy rõ mặt nhưng dựa vào dáng vóc có thể nhận ra đây là một người đàn ông.
"Ủa, không phải Kỷ ca ở chỗ Lương đạo hả, lại trở về rồi?" Hàn Điềm Điềm cảm thấy người này không ai khác chính là Kỷ Lâm, cô cũng không hề suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi một câu.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán Tư Vũ, bây giờ cô mới nhớ tới mình đang ở đâu. Đây là buổi xem thử đó, còn có fans tham dự đó, vé vào cửa số lượng có hạn, huống chi đây là hàng ghế dành cho diễn viên, tất cả mọi người đều biết hết mặt nhau, nhìn một chút cũng đủ biết là người nào, đừng nói người có khí thế khủng bố nhìn qua là không thể quên được như Lục Ngũ gia!
Tư Vũ không hỏi hắn vào bằng cách nào, dù gì hắn là đại boss chân chính của Lục gia, muốn đi đâu chỉ cần nói một câu là được, nhưng mà chẳng may bị các fans phát hiện ra có một người "trà trộn" vào...
Hơn nữa cô ngồi cạnh Lục Ngũ gia, cổ họng lại bắt đầu ngứa, muốn nôn ra máu. Tư Vũ đau đầu thật sự, cô nói nhỏ với Hàn Điềm Điềm, sau đó liền kéo Lục Ngũ gia vội vội vàng vàng lẻn qua cửa hông chuồn ra ngoài. Kỳ lạ là hắn không hề hỏi nhiều một câu, tùy ý để Tư Vũ kéo bản thân bước đi, thậm chí còn nắm chặt lấy bàn tay của cô.
Nhưng Tư Vũ đang phân tâm nhìn người xung quanh có để ý đến bọn họ hay không nên không hề phát giác, chờ cô phản ứng lại thì mười ngón tay đã đan vào nhau từ bao giờ.
Hứa Thanh Uyển ngồi ở cạnh cửa, đạo diễn không thích cô thì việc gì cô phải xán lại gần, mà Hàn Điềm Điềm với Tư Vũ cũng đã xé rách mặt nên không thể ngồi cạnh. Nhưng... những người khác cũng không một ai chào đón cô, Hứa Thanh Uyển đành phải uất ức ngồi một mình một góc, vị trí này lại khiến cô nhìn thấy Tư Vũ đang kéo tay ai đó đi ra ngoài
Người đàn ông kia...... Nhìn rất quen?
Là ai chứ? Còn thân mật với Tư Vũ như vậy, chẳng lẽ là tình nhân? Hứa Thanh Uyển vô cùng ác ý nghĩ: Chu Tư Vũ quả nhiên không đơn giản, Kỷ Lâm bị cô ta lừa rồi. Cô nhớ rõ kiếp trước Chu Tư Vũ dựa vào khuôn mặt dụ dỗ không biết bao nhiêu đàn ông nên mới trèo lên cao nhanh như vậy, vị kia... chắc là kim chủ của cô ta nhỉ?
Nếu chụp được ảnh của hai người... Danh tiếng của Chu Tư Vũ nhất định sẽ sụp đổ, fans đều là lũ ngu dốt gió chiều nào theo chiều đấy, có ảnh chụp xem cô ta có thể giả tạo đến bao giờ!
Hứa Thanh Uyển thấy không ai chú ý, cô vội vàng lén lút đi đằng sau Tư Vũ, trái tim lại đập liên hồi, không phải vì sợ mà là quá đỗi vui mừng.
Hứa Thanh Uyển vô cùng cẩn thận, Tư Vũ không hề hay biết có người đang theo dõi mình, sau khi ra ngoài cô liền chạy vào toilet nữ phun hết máu bầm trong cổ, rửa mặt sạch sẽ rồi mới chậm rãi bước ra cửa, dựa vào tường suy yếu hỏi: "Ngũ... Lục Uyên Hòa, sao anh lại tới đây?"
Lục Ngũ gia cầm lấy bình sứ nhỏ đổ ra một viên thuốc, mặc kệ Tư Vũ phản đối, nắm lấy cằm cô bắt cô nuốt vào: "Thế nào, tôi không thể tới?"
Tuy rằng hắn cười nhưng Tư Vũ lại cảm thấy sởn tóc gáy, cô vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý này, anh nói trước với tôi một tiếng là được rồi, tôi có thể nhờ Lương đạo đưa cho anh một vé. Anh đột nhiên xuất hiện như vậy, ở đây có bao nhiêu người chứ......"
Tư Vũ khéo
léo ám chỉ hắn không thích hợp xuất hiện ở nơi này.
Lục Ngũ gia ôn nhu ngắt lời cô: "Không cần thiết."
Từ trước đến nay hắn đều tùy tâm sở dục, lúc đầu dự định chờ bộ phim kết thúc sẽ mang Tư Vũ đi, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không nên nuông chiều cô gái nhỏ này quá mức. Hắn biết cô không có lễ phục để mặc, cố ý tìm người thiết kế một bộ đưa đến tận nhà. Nhưng cô gái nhỏ thật sự không biết điều, một câu cảm ơn cũng nhờ Lục Tinh Châu nói hộ, dứt khoát không chịu đến gặp hắn.
Là sợ hắn vẫn là không muốn nhìn thấy hắn? Không có chút thành ý nào cả!
Tư Vũ càng trốn tránh Lục Ngũ gia lại càng muốn xuất hiện trước mặt cô, muốn nói gì thì gặp mặt rồi nói, thói quen hư hỏng trước kia cũng phải thay đổi toàn bộ.
"Tôi chẳng qua là đứng ở nơi khác chờ em thôi." Lục Ngũ gia chăm chú nhìn Tư Vũ. Dưới ánh đèn vàng, chiếc váy của cô như sáng bừng lên, eo thon được bó chặt vô cùng động lòng người. Nhưng nó lại được thiết kế dựa trên sở thích của Ngũ gia, thế nên sự giản dị lãnh đạm vẫn tồn tại ít nhiều. Hắn đánh giá Tư Vũ, dường như cô gái nhỏ này không phải đang mặc một chiếc váy bình thường mà là đích thân hắn mặc giúp cô, khắp nơi đều chứa đầy hơi thở của hắn.
Tư Vũ bị hắn nhìn không khỏi nổi da gà, không tự chủ co rúm người lại, nhưng đằng sau cô lại là bức tường vững chãi, lùi cũng không thể lùi, cô hận bản thân không thể thấp bé đi một chút để tránh né ánh mắt đáng sợ này.
May mắn Lục Ngũ gia "rụt rè" thật sự, hắn chỉ thuần túy đứng nhìn, cũng không định làm gì "xấu xa", nhìn thấy động tác né tránh của cô không khỏi bật cười: "Lá gan vẫn bé như vậy, cũng không định ăn em."
Tư Vũ nghĩ tới chuyện lát nữa phải trả lời câu hỏi của fans, không thể ở lại đây quá lâu, đành phải dỗ dành đại boss mong hắn mau mau biến đi: "Ngũ gia, không không, Lục Uyên Hòa, anh chờ ở đây cũng vô ích, tôi còn có việc chưa làm xong, đợi lát nữa rồi nói tiếp được không?"
Cô vẫn thói quen gọi Ngũ gia, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhắc nhở của hắn lại ngượng ngùng sửa miệng.
"Không tốt lắm." Lục Ngũ gia khí định thần nhàn.
Lúc này Hứa Thanh Uyển đã lén lút theo tới, cô đứng ở chỗ rẽ yên lặng quan sát, ánh mắt lập tức bị Lục Ngũ gia hấp dẫn.
Đó không phải... Người của Lục gia cô từng có duyên gặp 2 lần sao?
Hứa Thanh Uyển kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Cô đã dò hỏi khắp mọi nơi với mong muốn tìm được phương thức liên hệ với Ngũ gia nhưng không hề có kết quả, ai ngờ lại nhìn thấy hắn ở đây, Lục Ngũ gia thế nhưng vẫn còn qua lại với Chu Tư Vũ!
Cô còn đang thắc mắc vì sao Chu Tư Vũ đời này lại trở thành một khối xương khó gặm, hoá ra đằng sau cô ta là Lục gia!
Hứa Thanh Uyển nhìn không chớp mắt. Lúc này Lục Ngũ gia đang giơ tay vuốt nhẹ sợi tóc rối trên đầu Tư Vũ, tuy rằng thần sắc lãnh đạm nhưng khí thế không hề sắc bén dọa người như lần trước hắn nhìn thấy cô, thậm chí còn có chút bình thản. Chỉ điểm này thôi, người mù cũng có thể nhìn ra Tư Vũ vô cùng đặc biệt đối với hắn.
Hứa Thanh Uyển nắm chặt điện thoại trong tay, vốn dĩ cô định chụp lại bằng chứng Tư Vũ "hẹn hò", nhưng sau khi phát hiện người nọ là Lục Ngũ gia, cô lại không dám nhấn nút.
Lục gia... Cô không những không thể trêu vào mà còn phải né xa thật xa, chẳng may bị phát hiện thì chính là tai họa ngập đầu. Hứa Thanh Uyển còn không có lá gan đấy, nhưng cô thật sự không cam lòng!
Do dự vài giây, Hứa Thanh Uyển cắn môi, chỉnh trang lại quần áo, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười bước ra khỏi chỗ rẽ: "Tư Vũ, lâu lắm không thấy cô trở về, tôi còn tưởng cô lại phát bệnh, ai nha, vị này không phải — mấy người muốn làm gì, buông tôi ra!"
Hứa Thanh Uyển sớm đã nghĩ trong đầu nên nói cái gì, trên mặt tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng chưa bước được hai bước đã bị một đôi tay khóa chặt bả vai, người vừa xuất hiện hiển nhiên không có ý định thương hoa tiếc ngọc, không hề do dự ấn Hứa Thanh Uyển dính chặt ở trên tường, bẻ hai tay cô đặt ra sau lưng, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Đau đớn ập đến khiến Hứa Thanh Uyển lập tức kêu lên, giọng nói cực kì sợ hãi.
Ngay sau đó, cô nghe thấy người chế trụ bản thân cung kính nói: "Ngũ gia, cô gái này nãy giờ theo dõi ngài cùng Chu tiểu thư."
Trong lòng Hứa Thanh Uyển nháy mắt xuất hiện sóng to gió lớn, cái gì, mọi hành động của cô đều bị người này nhìn chằm chằm?!
Tư Vũ bị động tĩnh bên kia làm cho hoảng sợ, cô nghiêng đầu nhìn sang, kinh ngạc nói: "Hứa Thanh Uyển?"
Lục Ngũ gia đang thong thả ung dung chải tóc giúp cô, thấy sự chú ý của Tư Vũ bị phân tán, lập tức có chút không vui, hắn nắm lấy cằm Tư Vũ bắt cô quay đầu lại. Không biết là cố ý hay vô tình, ngón tay cái của hắn lại chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại của cô...