Tư Vũ còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị ghì chặt ở sau lưng không thể nhúc nhích. Tư thế này không tốt một tẹo nào, cô bị bắt ngẩng cổ "đón nhận" nụ hôn của người nọ. Không những thế tài xế đại ca còn nhìn qua kính chiếu hậu – hắn vô cùng biết điều khởi động tấm chắn, để hai người có không gian riêng tư nhất có thể.
Tư Vũ: "......"
Cấp dưới của Lục Ngũ gia được bồi dưỡng rất kĩ về vấn đề tai không nghe mắt không thấy - bọn họ cố gắng làm tròn chức trách của bản thân là đủ, những việc khác không cần quan tâm. Vì thế Tư Vũ xui xẻo! Lục Ngũ gia một khi đã tóm được con mồi thì làm gì có chuyện để cho nó chạy thoát, mặc kệ đang ở trong hoàn cảnh nào, nếu đã không có ai quấy rầy thì cứ việc lấn tới thôi!
Chẳng mấy chốc đôi môi của thỏ trắng đã tê dại. Hô hấp của cô thật sự không thể nào so với một người đàn ông trưởng thành được, chưa tới mấy phút đã hoa mắt chóng mặt. Lúc Ngũ gia chịu "buông miệng", hai tay hai chân của Tư Vũ đã mềm như bông không còn chút sức lực nào, ngơ ngác bị hắn ôm vào trong ngực, ra sức thở phì phò.
Lục Ngũ gia cúi đầu nhìn cô, không tiếp tục tra tấn đôi môi đáng thương nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên tóc mai, đuôi lông mày của người nọ, động tác dịu dàng ôn nhu hơn trước kia rất nhiều.
Nói thật cảm giác này đối với Tư Vũ rất chi là mới lạ, nụ hôn của hắn không có chút chiếm hữu nào, giống lặng thầm an ủi hơn. Không khí quá đỗi ấm áp khiến cô nheo lại mắt, lười biếng không muốn cử động, một lúc lâu sau mới áp chế được trái tim đập liên hồi.
Mùi đàn hương thoang thoảng nơi chóp mũi, Tư Vũ ngửi ngửi lại có chút buồn ngủ. Đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, hai mắt díu lại không thể nào mở nổi.
Lục Ngũ gia nhéo cằm của Tư Vũ, hôn hết cả khuôn mặt không bỏ sót một chỗ nào. Chưa đã thèm lại gặm gặm đôi môi mọng nước một lần nữa rồi mới chịu buông tha thỏ trắng tội nghiệp.
Đại ma vương làm chuyện không đứng đắn thì thôi đi! Hắn lại còn ra vẻ chính trực đạo mạo nữa chứ! Trong mắt Tư Vũ, mặt người nọ không đỏ, khí không suyễn, quần áo tóc tai vẫn gọn gàng chỉn chu, không khác gì một con cầm thú đội lốt người. Tuy rằng buông tha đôi môi thơm nhưng bàn tay hai người vẫn đan chặt vào nhau, cô cũng không dám hó hé nửa lời, chẳng may lỡ miệng hắn lại lấy cớ đè cô xuống thì chết. Cái gì cũng làm rồi, những thứ nhỏ nhặt này thôi cho qua đi.
Lục Ngũ gia nhìn bộ dáng mệt mỏi của cô - ôm càng chặt.
Vừa rồi Tư Vũ hỏi hồng loan tinh động là có ý gì, tuy rằng hắn sống trong chùa nhiều năm nhưng không hề tin vào mấy quẻ bỏi không có chút cơ sở này, thậm chí còn cho rằng nó qua mê tín.
Nhưng chẳng hiểu sao khi nghe thỏ trắng hỏi, Lục Ngũ gia lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý. Thật ra thì, gọi là tâm động có lẽ sẽ chính xác hơn. Hắn suy nghĩ nhiều ngày như vậy, khoảnh khắc nhìn thấy Tư Vũ mới bỗng chốc tỉnh ngộ ra: Có cô ở bên người thôi là chưa đủ! Hắn mất cha mẹ từ nhỏ, căn nhà vẫn đang chờ một nữ chủ nhân, gian bếp lạnh lẽo đã quá lâu rồi.
Tư Vũ dựa vào ngực Lục Ngũ gia, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy đại ma vương gọi tên của cô: "Tư Vũ."
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến đi chút ít, hai mắt trợn to. Quen nhau lâu như vậy, Lục Ngũ gia đã bao giờ gọi thẳng tên của cô, đột nhiên nghe thấy tên mình phát ra từ miệng của người nọ, Tư Vũ có chút không quen, theo bản năng trả lời: "Sao thế?"
Lục Ngũ gia vuốt ve mái tóc dài, trầm tư vài giây mới chậm rãi nói: "Chờ...sư huynh tìm được phương án giải quyết, em theo tôi đến chùa Hương Tích gặp cha mẹ nhé."
Hắn vẫn thái độ lạnh nhạt như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào, có cảm tưởng chuyện này không có chút ý nghĩa nào ấy, bình tĩnh đến đáng sợ. Nhưng cũng có thể Lục Ngũ gia đã nghĩ tới từ rất lâu rồi, do dự thật lâu mới dám nói ra lòng mình nên mới tự nhiên như vậy.
Kết quả thỏ trắng hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Anh, anh nói gì cơ?" Cô còn tưởng là ảo giác, vội ngẩng đầu, ánh mắt bán tin bán nghi nhìn chằm chằm người nọ. Tư Vũ không thể tin được cẩn thận hỏi lại một lần nữa: "Anh vừa nói... cùng anh đi gặp cha mẹ?"
Lục Ngũ gia gật đầu, khẳng định cô không hề nghe lầm.
Hai mắt Tư Vũ trống rỗng. Chẳng nhẽ hắn không biết gặp cha mẹ đối phương là có ý nghĩa gì? Việc này không hẳn là không có lý, ai bảo hắn trái tính trái nết, lúc nhỏ thì sống trong chùa, trưởng thành thì nắm quyền to, bên cạnh không có người thân cận, tình cảm cũng không hay biết gì, không biết việc này cũng là lẽ thường tình... Có quỷ mới tin ấy!
Tư Vũ có thể coi là một trong số ít người hiểu rõ tính nết của Lục Ngũ gia, người này một khi đã nói ra khỏi miệng thì làm gì có chuyện chỉ là hứng thú nhất thời!
Nhưng, nhưng quá nhanh rồi đó! Tuy rằng Tư Vũ đã "cam chịu" hai người bọn họ là một đôi, cũng không ghét bỏ hành động thân mật của Lục Ngũ gia, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ chứ, quan hệ còn chưa rõ ràng đã nhảy vọt đến bước đi gặp cha mẹ hai bên rồi?
"Lục Uyên Hòa, anh có cần vội vàng như vậy không!" Tư Vũ cắn môi, một lúc lâu sau mới lí nhí nói.
Lục Ngũ gia giống như vô cùng ngạc nhiên: "Vì sao lại hỏi như thế?"
Hắn không hiểu hay giả vờ không hiểu vậy trời... Tư Vũ bất đắc dĩ che mặt, chậm rãi nói: "Quá nhanh, tôi không tiếp thu kịp..."
Trong mắt đại ma vương
có chút nghi hoặc, hắn không cảm thấy nhanh ở chỗ nào, đưa Tư Vũ đi gặp cha mẹ đối với Lục Ngũ gia mà nói - đó là hành động chứng minh cô chính là của hắn, hắn sẽ dốc hết sức lực bảo vệ cô, yêu thương cô, đặt cô dưới cánh chim để cô không chịu bất cứ sự tổn thương nào.
Trong từ điển của Lục Ngũ gia chỉ có không hoặc có, nếu đã xác định vợ tương lai thì tất nhiên sẽ khuynh tẫn mọi thứ của bản thân.
Tư Vũ không biết hắn suy nghĩ điều gì nhưng cô vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc của ai đó, vì thế nghẹn họng, tìm không ra lý do để từ chối.
Cuối cùng, cô đành thỏa hiệp, chủ động dựa vào lồng ngực của người nọ, nhụt chí nói: "Đến lúc đó rồi tính......"
Lục Ngũ gia lúc này mới cong môi, cúi người hôn nhẹ lên mi mắt của thỏ trắng.
......
Thẩm Duyệt là một trợ lý rất có trách nhiệm. Cô nhớ rõ ràng đồng hồ sinh học của nghệ sĩ nhà mình, buổi sáng 6 giờ đã rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong sẽ xuống nhà bếp lấy bữa sáng giúp Tư Vũ. Nhưng vừa mở cửa phòng đã đụng phải Tào Tháo đang thơ thơ thẩn thẩn.
"Chị làm sao thế, ngày hôm qua không ngủ đủ giấc ạ?" Thẩm Duyệt thấy đôi mắt gấu trúc của Tư Vũ, hoảng sợ.
Thỏ trắng nhìn Thẩm Duyệt, thở dài: "Không có gì, không quen giường ấy mà."
Thẩm Duyệt: "???" Ngủ ở khách sạn hơn một tuần rồi, bây giờ mới nói không quen giường, có muộn quá không ạ?
Thế là Thẩm Duyệt bỏ cả bữa sáng, vội vàng xin nhân viên khách sạn túi chườm đắp lên mắt Tư Vũ, lo lắng nói: "Trang điểm đậm một chút không biết có che được không ạ... Cũng may là đóng phim truyền hình nên không có nhiều cảnh đặc tả. Chắc chỉ còn cách dùng chút phấn nền che đi thôi ạ, hy vọng sẽ không ảnh hưởng nhiều..."
Tư Vũ im lặng ngồi trên sô pha, tùy ý để Thẩm Duyệt tô tô vẽ vẽ. Cũng không biết có phải không ngủ đủ hay không, Thẩm Duyệt có cảm giác cô mơ mơ màng màng như đang đi vào cõi thần tiên vậy.
Yên lặng một lúc, Tư Vũ thình lình hỏi: "Tiểu Duyệt, em yêu ai bao giờ chưa?"
Thẩm Duyệt có chút kinh ngạc, Tư Vũ rất ít khi hỏi đời sống riêng tư của trợ lý, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: "Đến giờ chỉ có một người, là bạn học trước đây, làm sao thế ạ?"
Tư Vũ do dự một chút, tiếp tục hỏi: "Hmm, nếu bạn trai của em muốn đưa em đi gặp cha mẹ, có cách nào không làm tổn thương người ta mà vẫn trăm phần trăm thành công không nhỉ?"
Thẩm Duyệt: "......??!!"
Tay cô run rẩy, suýt chút nữa làm rơi túi chườm. Thẩm Duyệt vội vàng nắm chặt, lắp bắp nói: "Bạn, bạn trai ạ?"
Tư Vũ mím môi, nhìn qua có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, bạn trai."
Thẩm Duyệt mất gần một phút đồng hồ để xác định nó không còn nghĩa bóng nào khác, âm lượng của cô tăng lên gấp đôi: "Chị có bạn trai từ bao giờ thế — anh ấy là ai, người trong giới? Em có quen không ạ?!"
Trong lòng cô vô cùng khiếp sợ, Tư Vũ yêu đương cô không biết thì thôi đi, nhưng tiến triển nhanh thật sự, chưa gì đã gặp cha mẹ hai bên rồi!
Tư Vũ không nhiều lời chỉ nói ba chữ: "Em gặp rồi."
Thẩm Duyệt lập tức vắt hết óc suy nghĩ, lựa qua lựa lại, không xác định hỏi: "Là Kỷ ca ạ?"
Tư Vũ dở khóc dở cười: "Em nghĩ gì vậy, A Lâm là em trai chị, là em trai ruột thịt đó."
Lúc này đầu óc của Thẩm Duyệt loạn cực kì, cũng không để ý Tư Vũ vừa tiết lộ một bí mật động trời, cô bây giờ chỉ nghĩ đến việc nghệ sĩ nhà mình có bạn trai: "Nếu chị không muốn gặp thì cứ nói là cha mẹ chị vẫn chưa chấp nhận anh ấy. Chờ ông bà đồng ý thì hai nhà gặp nhau cũng không muộn."
Thẩm Duyệt làm gì có kinh nghiệm nhưng bạn bè của cô không ít người đã kết hôn. Cô tham khảo một lúc mới đưa ra phương án có vẻ vẹn toàn nhất này.
Tư Vũ vẻ mặt không đổi, giọng nói lạnh nhạt: "Chị không có cha mẹ." Mẹ đẻ như Đoạn Như Lan cô thà không có còn hơn, có lẽ mình không khác Lục Ngũ gia là mấy, chẳng qua bản thân may mắn hơn hắn rất nhiều – có một người em trai luôn suy nghĩ cho cô.
Thẩm Duyệt biết mình nói lỡ, lại vắt hết óc nghĩ cách. Tư Vũ bỗng nhiên cười: "Thôi vậy, chị cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Chuyện này em tạm thời giữ bí mật nhé."
Thẩm Duyệt vội vàng gật đầu, đương nhiên rồi, Tư Vũ tuy rằng đi theo đường lối trong sáng, công ty cũng không quản cô, nhưng dù gì cũng là một vị minh tinh, chuyện yêu đương không thể nói công khai là công khai được.
Dù rất muốn biết bạn trai Tư Vũ là ai nhưng Thẩm Duyệt vẫn cố kiềm chế lại. Đầu năm nay tò mò hại chết mèo đó.
Miêu: Cảm ơn bạn Lifofayeaww vì tấm ảnh rất đẹp ạ:3
Tiện đây mình muốn lập một nhóm edit cùng đào cùng lấp những hố ngọt sủng, một mình một bộ nhọc quá:3 Không có kinh nghiệm cũng không sao vì mình cũng mới tập tành thôi nè:3 Nếu bạn nào có hứng thú thì inbox fb của mình ở phần giới thiệu nha <3 yêu thương <3
À, còn 13 chương nữa là bộ truyện này kết thúc rồi T^T đi kèm là 3 chương phiên ngoại:3 Sắp phải tạm biệt các bạn rồi buồn ghê.