~~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~~
Diệp Tiện ném sushi xong, đi đến chỗ đám người Chương Hạo, Chương Hạo thấy miệng Diệp Tiện không chỉ không bị thương, còn mỉm cười vui vẻ, đáy mắt có chút bất ngờ: "Cậu ăn xong rồi?"
"Đã ăn xong, đa tạ sushi của anh, vị rất ngon, chính là ăn nhiều quá không tiêu hóa được, không bằng chúng ta đi đánh bóng ở sân vận động bên cạnh, tiêu hóa một chút thức ăn đi?"
"Chơi bóng?"
Diệp Tiện: "Đúng vậy, làm sao vậy? Anh là không biết..
hay là không dám chơi?"
Chương Hạo vốn dĩ là người tập thể hình, chịu không được chính là người khác kỳ thị thể lực của mình, phương pháp đơn giản nhất chính là phép khích tướng, bị Diệp Tiện nói như vậy, anh ta lập tức bốc hỏa: "Ai không dám? Chơi bóng gì?"
"Tennis đi."
"Ha ha ha.."
Vừa dứt lời, mấy tiểu trợ lý bên người Chương Hạo liền nở nụ cười, Chương Hạo cũng bày ra bộ dáng không ai bì nổi nhìn cô: "Cậu? Đánh tennis với tôi?"
"Diệp Tiện, anh xác định muốn đánh tennis với Hạo ca nhà chúng tôi sao?"
"Lúc đi học, Hạo ca nhà chúng tôi đã có danh xưng là tiểu vương tử tennis đó!"
Vương tử tennis? Hắn cũng xứng?
Diệp Tiện mỉm cười: "Chỉ là đánh chơi thôi mà, cũng không phải thi đấu, nếu Hạo ca ngài lợi hại như vậy, nhất định phải nhường tôi nhiều một chút, nếu không bóng tennis không có mắt, rất dễ dàng làm người bị thương đó."
Chương Hạo nghe được làm người bị thương, nhất thời suy nghĩ trong đầu chợt lóe: "Được, cậu yếu đuối mong manh như vậy, tôi nhất định sẽ nhường, chỉ là chúng ta phải nói rõ ràng, nếu là không cẩn thận bị thương ở đâu thì tự gánh lấy hậu quả."
Diệp Tiện do dự một chút, giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Còn nghĩ cái gì nửa!"
Chương Hạo vô cùng lo lắng, sợ hắn đổi ý: "Đều là đàn ông với nhau, đừng có lề mà lề mề như vậy!"
Diệp Tiện nhẹ gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khó hiểu: "Được rồi, tôi tin tưởng Hạo ca ngài nhất định sẽ không đả thương tôi."
"Đương nhiên rồi." Chương Hạo âm thầm đắc ý: "Đi nhanh đi."
"Diệp ca, anh đừng đi."
Chu Lộ muốn ngăn cản Diệp Tiện, Diệp Tiện sờ đầu cô ấy an ủi: "Yên tâm, tôi đi một chút sẽ