"Tổng giám đốc, tôi có thể ăn cái này không?"
Diệp Tiện cầm hộp dâu tây khô lên, ánh mắt chờ mong nhìn Bạc Đình Thâm.
Không ngờ, Bạc Đình Thâm nhìn hộp dâu tây khô trên tay cô, mày nhíu lại một chút, vẻ mặt có chút không nói nên lời.
Diệp Tiện suy nghĩ: Chẳng lẽ hộp dâu tây này quá đắt nên tổng giám đốc luyến tiếc, không muốn cho cô ăn sao?
"Tổng giám đốc, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn không đâu.
Hộp dâu này bao nhiêu tiền, tôi trả."
"Cậu không biết tiếng Nga à?"
Bạc Đình Thâm bỗng nhiên hỏi cô một câu hỏi không liên quan.
Diệp Tiện: "..
Tôi không biết.
Có chuyện gì sao?"
Cô lật qua lật lại hộp dâu tây khô trên tay thì phát hiện dường như tất cả đều ghi bằng tiếng Nga.
Bạc Đình Thâm: "Không có gì, cậu thích thì cứ ăn đi."
"Vậy..
cảm ơn tổng giám đốc!"
Diệp Tiện đang đói bụng, không suy nghĩ nhiều, háo hức mở hộp dâu tây ra.
Dâu tây sấy khô có nhiều sữa, ngọt lành, giòn tan.
So với dâu tây sấy khô thông thường thì ngon hơn gấp trăm lần, giống như đang nhảy múa trên đầu vị giác vậy.
Hương vị thật tuyệt vời!
"Tổng giám đốc, cái này ăn ngon quá! Dâu tây nhập khẩu của Nga ngon hơn rất nhiều so với những loại trước đây tôi từng ăn!"
Diệp Tiện vui vẻ ăn, còn không quên nịnh nọt.
Bạc Đình Thâm nhìn mi mắt cong cong cùng với biểu cảm nịnh nọt cực hưởng thụ kia của Diệp Tiện, đáy mắt tràn ra một tia u ám không rõ: "Cái gì của tôi ăn ngon?"
Diệp Tiện trả lời: "Dâu tây!"
Tay cầm lái của Bàng Khải không ổn định khiến thân xe hơi lung lay một chút.
Diệp Tiền nhìn Bàng Khải đầy kì quái, Bàng Khải liên tục nói: "Thật xin lỗi, tôi hơi thất thần một chút."
Nhất định không phải là điều hắn đang nghĩ đến! Nhất định là do đâu óc hắn quá đen tối, sau này hắn nên ít lướt web hơn, học thêm nhiều các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa mới được.
Diệp Tiện ăn từng miếng dâu tây khô, chỉ chốc lát, cô đã ăn hết nửa hộp.
Cô nhìn mấy viên còn sót lại trong hộp bỗng nhớ tới một thứ..
"Tổng giám đốc, lần trước tôi có đưa cho ngài chiếc khăn lau tay hình dâu tây nhỏ, có phải nó rơi ở chỗ ngài không?"
Chiếc khăn nhỏ có hình dâu tây? Lúc nào vậy?
Bàng Khải dựng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.
Bạc Đình Thâm trả lời: "Thùng rác."
"..."
Được rồi,