Cách đó không xa, một chú chó ngao toàn thân mạ vàng, vóc dáng to lớn, bộ lông to dày như sư tử, đang nhe răng gầm gừ bước từng bước một tiến về phía cô gái nhỏ, như một con dã thú hung dữ đang tiếp cận con mồi.
"Ta, chúng ta mau đi thôi.."
Hai chân Bàng Khải run rẩy lôi kéo Diệp Tiện, Diệp Tiện lúc đầu còn hoang mang và sợ hãi đã chậm rãi bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát con chó ngao màu vàng kia.
Con chó ngao Tây Tạng hai mắt nhìn thẳng, hai tai dựng đứng lên, tiếng gầm gừ trầm khàn không chịu được, phần cổ tê cứng, cúi đầu rũ đuôi, miệng hơi mở, có thể thấy rõ đầu lưỡi.
Trước kia cô đã từng quay một bộ phim truyền hình có liên quan đến sủng vật, cũng có chút hiểu biết về loài chó, trạng thái hiện tại của con chó ngao này có vẻ giống với kiểu..
"Đó là một con chó điên."
"Cái gì?"
Chân Bàng Khải càng run mạnh hơn, một con chó ngao bình thường đã có thể cắn chết người rồi, huống chi là một con chó ngao đang phát điên! Vậy thì năng lực phá hủy còn mạnh cỡ nào nữa chứ!
"Vậy cậu còn không mau chạy đi, đứng đây đợi cái gì hả?"
"Nơi đó còn có một bé gái."
"Bé gái?"
Bàng Khải run rẩy nhìn qua, lúc này mới phát hiện bên cạnh gốc cây còn có một đứa trẻ đang bị dọa sợ chết khiếp.
Cô bé này trông thật quen mắt, đó không phải..
không phải là con gái nhỏ của Mục gia sao?
Theo lý thuyết, con gái của người quen lâm vào cảnh khó khăn, hắn nên vươn tay ra giúp đỡ, nhưng mà hiện tại loại tình huống này..
"Mặc kệ, chúng ta chạy mau đi, bây giờ không chạy thì sẽ không kịp đâu!"
Bàng Khải xoay người muốn chạy, Diệp Tiện lập tức kéo hắn lại.
"Cậu định làm gì?"
Diệp Tiện bình tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta phải cứu đứa bé đó."
"Cậu điên rồi?" Bàng Khải không thể tin được trừng lớn đôi mắt: "Bây giờ biết cứu bằng cách nào? Đó chính là chó ngao đấy! Cậu không biết chó ngao là cái gì sao? Sức lực của nó vô cùng lớn, so với sói còn hung mãnh hơn, nó sẽ xé nát người đó!"
"Anh cũng biết nó sẽ xé nát con người ta ra, vậy chúng ta chạy rồi, đứa trẻ kia biết làm sao bây giờ?"
Đứa trẻ..
Xem tư thế của con chó điên này, có lẽ cô bé sẽ bị cắn đến mức không thể nhận ra hình dạng.
Bàng Khải không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng, rốt cuộc ở thời điểm đến