~~~~~~Editor: Quy Lãng~~~~~
Vì thế rất nhiều nữ nhân ưu tú tranh đến vỡ đầu đều vì vào công tác tại Diệp thị, Rina, Candy cùng tiểu Thiến chính là ba người xuất sắc nhất trong số đó.
Nhưng các cô như thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp tổng hôm nay bỗng nhiên giận tím mặt đối với các cô, bộ dáng nổi giận cùng gương mặt tươi cười ôn nhu bình thường khác biệt một trời một vực, dọa các cô sợ hết hồn.
Kami làm việc bên Diệp Thiệu Văn ba năm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp tổng phát hỏa lớn như vậy, chắc là ba người Rina đã làm chuyện gì không thể tha thứ.
"Ba người các cô đã làm cái gì?"
"Kami tỷ, chúng tôi.
.
"
"Đuổi việc bọn họ.
"
Diệp Thiệu Văn nắm chặt tay, không nói một lời đi vào văn phòng.
Kami: "Vâng.
"
"Diệp tổng!"
"Diệp tổng.
.
"
Ba nữ nhân bị dọa sợ đến choáng váng, thiếu chút nữa đều hoài nghi thính giác mình xảy ra vấn đề, Diệp tổng vì các cô chơi điện thoại khi đi làm mà muốn đuổi các cô?
"Ong!"
Điện thoại rung liên tiếp không ngừng hơn 10 phút, Diệp Tiện mới từ trong mơ bừng tỉnh, không kiên nhẫn mà xốc lên bịt mắt, nhận điện thoại.
"Này, ai vậy, sáng sớm mà làm phiền giấc ngủ người khác.
.
"
"Tiểu muội, tối hôm qua em cầm Lạn mơ chua thưởng tại sao không nói cho anh biết!"
"Nhị ca ah!" Diệp Tiện lười biếng mà ngáp một cái, "Nói cho anh biết chuyện này làm gì? Cũng không phải chuyện gì đáng chúc mừng, anh còn có việc sao? Không còn gì nửa thì em ngủ tiếp đây, tối hôm qua ngủ không ngon, hiện tại buồn ngủ quá, đến nói chuyện cũng không có sức.
"
Cô nửa mê nửa tỉnh, tư duy mơ mơ màng màng như một đống bột nhão, tiếng nói cũng hơi có vẻ khàn khàn, chỉ tùy ý qua loa hai câu liền muốn tắt điện thoại.
Không ngờ, lời nói vô tình như vậy vào trong tai Diệp Thiệu Văn lại là một ý tứ hoàn toàn khác.
Nói cho anh có ích lợi gì, anh có thể đấu lại Bạc Đình Thâm sao? Đấu không lại, em chỉ có thể mặc người khi dễ.
Bị ép cầm lạn mơ chua thưởng, tối hôm qua em khóc một đêm, cuống họng đều ách rồi, hiện tại mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, anh lại nhắc tới chuyện này, rốt cuộc muốn em thế nào.
.
Diệp Thiệu Văn nhất thời vừa giận lại đau lòng, bực chính mình không kịp thời bảo vệ tốt tiểu muội, giận tên vương bát đản Bạc Đình Thâm kia cư nhiên dám khi dễ tâm can bảo bối của hắn như