Trương Đại Nương nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Thẩm Nhạc Hương, không biết như thế nào liền nghĩ tới bộ dáng Thẩm Mộ Quân, bà cảm thấy con bé này thật giống hệt cha nó, cũng là người thành thật.
Cuối cùng Trương Đại Nương thương lượng cùng Thẩm Nhạc Hương một chút, Trương Đại Nương dùng một chén lớn dưa chua đổi một cái trứng gà với Thẩm Nhạc Hương.
Thẩm Nhạc Hương cũng biết trứng gà thực quý, cảm thấy Trương Đại Nương không có hại, lúc này mới đồng ý.
Thẩm Nhạc Hương đi theo Trương Đại Nương vào trong nhà bà, khi Trương Đại Nương giúp nó múc dưa chua, vừa vặn gặp phải con gái lớn nhà họ Trương đang về nhà mẹ đẻ.
Trương Đình Liên ôm con gái hai tuổi trong lòng ngực, nhìn thoáng qua Thẩm Nhạc Hương gầy gò như con khỉ nhỏ, nhịn không được vẻ mặt kiêu căng hừ một tiếng.
Năm thứ hai sau khi Thẩm Mộ Quân cưới nguyên chủ, Trương Đình Liên cũng gả cho em trai đội trưởng công xã cách vách, Hiện tại cuộc sống cô ta tuy rằng không thể so với trong thành, nhưng lại tốt hơn mấy xã viên nông thôn khác rất nhiều.
Lúc trước sau khi Thẩm Mộ Quân trọng thương tàn phế, Trương Đình Liên còn lén chạy tới bệnh viện tỉnh đi thăm hắn, thấy nguyên chủ bạc đãi hắn, trong lòng vừa hận vừa khổ sở.
Nhưng mà cô ta chả có cái tư cách gì để chạy đi chỉ trích nguyên chủ, càng không dám để lộ tâm tư của chính mình cho người khác biết, cho nên cô ta chỉ có thể yên lặng oán hận nguyên chủ trong lòng.
Thẩm Nhạc Hương cảm nhận được thái độ bất thiện của Trương Đình Liên, vì thế thập phần tự giác mà lui về một bên một bước.
Tuy rằng con bé mới 4 tuổi, nhưng lại vô cùng nhạy cảm với thái độ của người khác đối với mình.
Ai tốt với nó, ai không tốt với nó, nó đều có thể cảm giác rõ ràng được.
Ánh mắt Trương Đình Liên nhìn nó tràn ngập ác ý, Thẩm Nhạc Hương theo bản năng thẳng eo làm ra tư thái phòng bị.
Trương Đại Nương rất mau đã múc xong một chén to dưa chua, Thẩm Nhạc Hương thấy thế, vừa muốn tiến lên duỗi tay nhận, liền nghe được Trương Đình Liên châm chọc mỉa mai nói: "Nương, nhà ta đã nghèo thành thế này rồi, nương còn muốn tiếp tế cho nhà người khác?"
Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, trên mặt tức khắc đỏ lên, trước kia khi nó đói đến rã ruột, cũng có lần từng ăn đồ của nhà Trương Đại Nương.
Lúc này thình lình nghe được Trương Đình Liên nói như vậy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy xấu hổ cùng vô thố.
Trương Đình Liên: "Nương à, nương cũng không nhìn xem hiện tại là thời đại nào, lương thực nhà ai không quý giá.
Hơn nữa nương đối tốt với người ta, cũng là nuôi tu hú mà thôi, hà tất phải lãng phí lương thực nhà mình chứ?"
Trương Đại Nương nghe con gái lớn nói như vậy, nhất thời mặt đều lạnh xuống, bà vội vàng móc ra một cái trứng gà Thẩm Nhạc Hương cho bà, sau đó chỉ vào mũi Trương Đình Liên nói: "Mày nói lung tung cái gì vậy? Nhạc Hương nó cầm trứng gà tới, dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua.
Mày còn nói hươu nói vượn, cẩn thận nương xé cái miệng mày ra."
Trương Đại Nương nói xong lời này liền đưa Thẩm Nhạc Hương đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng thầm thì trấn an con bé.
Bà biết con gái lớn nhà bà năm đó trong lòng nhớ thương Thẩm Mộ Quân, sau lại thấy cuộc sống Thẩm Mộ Quân càng ngày càng không tốt, liền nhịn không được giận chó đánh mèo với hai đứa nhỏ Thẩm gia này.
Nhưng mà bà thật sự cảm thấy con gái mình đúng là hồ đồ không biết đúng sai, người phụ nữ kia không tốt với Thẩm Mộ Quân thì liên quan gì đến hai đứa nhỏ? Bọn nó cũng đâu có cách nào lựa chọn cha mẹ cho mình, hơn nữa tuổi bọn nó còn nhỏ như vậy, làm sao có biện pháp nào ngăn cản người phụ nữ kia chơi xấu chứ.
Trương Đại Nương vẫn luôn tiễn Thẩm Nhạc Hương đến cửa thôn, bà lo lắng trên đường Thẩm Nhạc Hương ôm cái chén về sẽ gặp người, con nít không biết giải thích, sẽ để cho người khác cho rằng nó tới xin ăn nhà bà.
Tuy rằng hiện tại tuổi tác Thẩm Nhạc Hương còn rất nhỏ, nhưng thanh danh con gái trong nhà đều rất quan trọng, nếu từ nhỏ đã phải mang tiếng là thích đi xin ăn, kèo nài đồ nhà người ta, chờ sau này trưởng thành, liền khó mà tìm được nhà chồng.
Nếu Lý Khanh Khanh biết ý nghĩ của Trương Đại Nương, nhất định sẽ nhịn không được nói: Con gái cô về sau tuyệt đối có thể gả ra ngoài, căn bản không cần cẩn thận từng li từng tí như con gái nhà người ta vậy.
Người trong thôn vừa nghe Thẩm Nhạc Hương dùng một cái trứng gà đổi một chén dưa chua cùng Trương Đại Nương, liền có người nhịn không được lôi kéo làm thân với Thẩm Nhạc Hương.
Bọn họ cũng hy vọng lần sau khi nào Thẩm gia không có dưa chua, có thể cầm trứng gà quý như vậy lại đây, đổi dưa chua của bọn họ.
Thẩm Nhạc Hương lần đầu tiên được người trong thôn nhiệt tình đối đãi như vậy, nó có chút ngượng ngùng, sau khi nói với mọi người vài câu liền từ biệt, lúc này mới ôm chén dưa chua rời khỏi thôn.
Chờ đến khi thân ảnh Thẩm Nhạc Hương đã đi xa, có người liền nhịn không được hỏi Trương Đại Nương: "Người đàn bà đanh đá kia sao hôm nay lại biết điều dữ vậy? Bảo con nhóc Nhạc Hương cầm trứng gà đi đổi dưa chua? Chẳng lẽ ngày hôm qua kiếm được nhiều trứng gà của người ta quá, cả nhà ăn không hết sao?"
Chuyện ngày hôm qua Lý Khanh Khanh mang hai đứa nhỏ tới trong thôn, toàn thôn già trẻ cơ hồ đều đã biết.
Nghĩ đến mấy đứa nhóc chỉ đánh nhau một chút mà có thể kiếm được trứng gà cùng lương thực nhà người ta, có người liền nhịn không được lên men ở trong lòng.
"Ăn không hết, cũng không thể lấy trứng gà đổi như vậy chứ? Đúng là đàn bà không biết quản gia mà."
"Ai chả biết bây giờ cô ta sống không nổi nữa? Nói không chừng người ta chính là cố ý kiếm chuyện, cố ý để con cái nhà mình đánh nhau với đám Vương Tiểu Phì, kiếm chút đồ bồi thường ấy chứ."
Trương Đại Nương tuy rằng vô cùng không thích vợ của Thẩm Mộ Quân, nhưng niệm tình hai đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn nhịn không được mở miệng nói: "Cái gì cố ý kiếm chuyện? Ngày hôm qua mấy người không thấy bộ dáng của Nhạc Hương sao? Có ai cố ý kiếm chuyện mà kiếm ra thành như vậy?"
Trương Đại Nương là gia đình quân nhân liệt sĩ, lại là thành phần tiên tiến trong đại đội, ngày thường thập phần có uy tín.
Mọi người vừa nghe Trương Đại Nương nói, tuy rằng trong lòng vẫn không phục, nhưng cũng không tiếp tục nói tiếp trước mặt bà.
Nói cho cùng, Thẩm Mộ Quân cũng xem như một nửa con trai của Trương Đại Nương, bọn họ cho dù có không biết điều, cũng không đến mức dám nói bậy trước mặt bà.
Khi Thẩm Nhạc Hương trở về, Lý Khanh Khanh đã cắt thịt cá thành từng mảnh từng mảnh, phối liệu cũng chuẩn bị xong, chỉ chờ Thẩm Nhạc Hương đem dưa chua về tới.
Bởi vì dạ dày một lớn hai nhỏ trong nhà đều không tốt, Lý Khanh Khanh liền không bỏ nhiều ớt cay vào nồi cá hầm dưa cải chua, lo lắng bọn họ nhất thời chịu không nổi, sẽ bị tiêu chảy.
Lý Khanh Khanh vừa nấu cơm, cũng nghe Thẩm Nhạc Hương líu lo kể lại lai lịch của dưa chua.
Cô vốn dĩ bảo Thẩm Nhạc Hương lấy trứng gà đi đổi dưa chua nhà bà nội con bé, là vì muốn hòa hoãn một chút quan hệ hai nhà.
Tuy cha mẹ Thẩm Mộ Quân có hơi lạnh nhạt, nhưng đối đãi với một nhà Thẩm Mộ Quân cũng coi như tận tình tận nghĩa.
Lúc trước nếu không phải nguyên chủ làm trời làm đất, làm lạnh tâm bọn họ, thì bọn họ cũng sẽ không nỡ đẩy một nhà người con cả phân ra ngoài.
Nói gì thì nói, ở cái vùng quê này, sau khi phân gia, hai người già trong nhà thường sẽ sống cùng với con cả mà.
Lý Khanh Khanh nấu hết toàn bộ con cá, hơn nữa còn bỏ không ít rau cải chua và đồ ăn kèm, thành một nồi cá hầm cả chua thật to.
Vì vậy, cô lại múc hai chén nhỏ cá hầm cải chua ra, bảo Thẩm Nhạc Hương mang đến cho nhà bà nội và nhà Trương Đại Nương mỗi bên một chén.
Dù sao thì trời nóng thế này, cá hầm cải chua nếu ăn không hết cũng không giữ lâu được, chi bằng lấy ra đi kiếm chút nhân tình.
Còn tại sao không bỏ cá vào không gian? Thì là vì cái không gian trong chiếc nhẫn của Lý Khanh Khanh vốn là một không gian khép kín, nếu bỏ đồ ăn vào trong đó, thì mùi gì cũng bốc ra đầy, về sau mỗi lần cô vào lấy đồ, đều phải tận hưởng cái mùi đồ ăn kỳ quái này.
Hơn nữa, bên trong còn để linh thực biến dị trân quý, cô lo lắng nếu trong không khí bị ô nhiễm bởi hương vị khác, sợ là sẽ ảnh hương không tốt đến linh thực.
Tuy rằng xác suất xảy ra việc này là rất thấp, nhưng linh thực quá mức quý trọng, cô không định vì một ngụm đồ ăn mà đi mạo hiểm.
Còn một cái nữa, con người rốt cuộc vẫn là động vật quần cư, tuy rằng cô thích cuộc sống thanh tĩnh như vậy, nhưng mà về sau hai đứa nhỏ lại không thể không có thân nhân và bạn bè.
Mà thân nhân cùng bè bạn thì phải cần dụng tâm đi xây dựng, kết nối.
Đương nhiên, không phải người nào cô cũng tốn tâm tư đi kéo gần quan hệ.
Cô chỉ bỏ công với những mối quan hệ đáng giá, về sau có thể trợ giúp hai đứa nhỏ mà thôi.
Bất luận là ông nội bà nội hai đứa nhỏ hay là Trương Đại Nương, bọn họ đều là trưởng bối của tụi nó, Lý Khanh Khanh cũng không hy vọng