Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Lý Khanh Khanh liền bò dậy.
Đầu tiên, cô đơn giản rửa mặt một chút, liền xách bọc đậu que ngày hôm qua Trương Đại Nương xách lại đây ra, làm một mâm đậu que xào lớn, lại nấu một nồi cháo gạo trắng thật to.
Lý Khanh Khanh lo lắng sau khi mình bắt đầu làm việc, hai đứa nhỏ này khi nào lấy cơm ăn sẽ tự làm phỏng mình, cho nên cô cố ý múc sẵn đồ ăn đặt ở nhà chính, chờ ba cha con trong buồng trong kia tỉnh lại, vừa vặn cháo nóng bỏng cũng nguội bớt rồi.
Lý Khanh Khanh vốn còn muốn loay hoay uống một ngụm cháo, kết quả liền nghe thấy buồng trong truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Lý Khanh Khanh liền biết là Thẩm Mộ Quân đã dậy.
Bởi vì nếu là Thẩm Gia Hảo thì cái thời điểm này ắt hẳn đang ngủ say sưa, mà nếu là Thẩm Nhạc Hương thì phản ứng đầu tiên khi tỉnh dậy đó là kêu nương.
Lý Khanh Khanh đột nhiên liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nghĩ đến mình cũng coi như sàm sỡ người ta, liền có chút lúng túng, cầm mũ rơm liền đi.
Chờ đến Thẩm Mộ Quân chống nạng đi ra tới, trong nhà làm nào còn bóng dáng Lý Khanh Khanh, người đã sớm hấp tấp bỏ chạy.
Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm việc, Lý Khanh Khanh hôm nay mới cố ý thức dậy sớm như vậy, trước khi làm việc, cô còn muốn nghe nội dung công việc đại đội trưởng an bài.
Đại đội trưởng thấy nàng sớm như vậy liền tới đây, còn mặc quần dài mang mũ rơm, vừa thấy chính là bộ dáng muốn nghiêm túc lao động.
Đại đội trưởng vẫn mãi không xác định là Lý Khanh Khanh có phải đùa giỡn hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong nhà cô đã là loại tình huống này, liền an bài cho Lý Khanh Khanh một công việc thoải mái, bảo nàng hỗ trợ cắt cỏ heo để cho heo ăn này nọ.
Lý Khanh Khanh nghe vậy cũng không nhiều lời, liền đi theo đại đội trưởng đến nơi nuôi heo, cầm sọt cùng lưỡi hái đi cắt cỏ heo.
Công việc này của cô thật sự rất nhẹ nhàng, mấy đứa nhóc choi choi hay là phụ nữ mang thai đều có thể làm, nếu cần mẫn một chút, chỉ cần tốn một buổi sáng là có thể làm xong.
Đương nhiên việc nhẹ nhàng như vậy, nên số công điểm cũng chỉ bằng một phần ba người khác.
Đối với chuyện Lý Khanh Khanh giành được công việc nhẹ nhàng như vậy, ngoại trừ số ít người cực kỳ cá biệt hay ghen tị đỏ mắt trong đại đội, đại đa số mọi người đều hiểu được quyết định của đại đội trưởng.
Hơn nữa đại đội trưởng cũng không cho cô nhiều công điểm, số công điểm này, còn không đủ kiếm ăn cho chính Lý Khanh Khanh đâu.
Lý Khanh Khanh cũng không có gì bất mãn đối với công việc nhẹ nhàng như vậy, ngược lại thập phần ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc.
Cô cũng không muốn mới bắt đầu làm việc, liền lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hơn nữa trong nhà cô còn có một người tàn phế cùng hai đứa nhóc nhỏ, cô cũng muốn thư thư một chút để người nhà từ từ thích ứng.
- ----
Mấy ngày nay Lý Khanh Khanh đều là sáng sớm bắt đầu làm việc, một buổi sáng liền làm xong hết việc được giao, sau đó buổi chiều liền lên núi nhặt củi khô đào rau dại, chạng vạng lại cầm quần áo cả nhà đi bờ sông giặt.
Trong thôn rất nhiều người bao gồm đại đội trưởng, đều cho rằng Lý Khanh Khanh là đầu óc động kinh mới đến làm việc.
Có không ít người đều nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lý Khanh Khanh, chuẩn bị chờ cô chịu không nổi, từ bỏ không làm nữa, mọi người lại cùng nhau lên án công khai chuyện cô cố ý làm phiền đại đội.
Nhưng để mọi người vô cùng ngoài ý muốn chính là, Lý Khanh Khanh không chỉ có không một chút ít oán trách, còn làm chuyện mình được phân công rất gọn gàng ngăn nắp.
Lúc này mọi người mới ý thức được, quả nhiên vợ của Thẩm Mộ Quân thật sự thay đổi rồi.
Có một ít người tương đối tò mò, nhìn thấy Lý Khanh Khanh lập tức biến hóa lớn như vậy, liền ngồi không yên chạy tới trước mặt Lý Khanh Khanh, muốn hỏi xem tại sao cô lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?
Lý Khanh Khanh mỗi lần nghe vậy cũng không tức giận, cô chỉ nói hiện tại cuộc sống ở nhà quá khó khăn, cô lại là sức lao động duy nhất trong nhà, nếu cô còn không đi làm việc đàng hoàng, thì cả nhà cô thật sự phải bị chết đói.
Có người nghe xong Lý Khanh Khanh nói, liền nghĩ tới chồng cô hiện tại tàn phế, thêm nữa còn có hai đứa con nhỏ nheo nhóc.
Có một ít phụ nữ mềm lòng, chưa nói được mấy câu, liền quên sạch sẽ những hành động trước đây của nguyên chủ.
Ở nơi này của họ, rất nhiều người đều thập phần thuần phác, suy nghĩ trong đầu cũng là nay thế này, ngày mai thế khác.
Huống hồ rất nhiều người trong số bọn họ cũng không thù không oán với nguyên chủ, mấy chuyện ngu xuẩn độc ác trước kia nguyên chủ làm, cũng phần lớn là bọn họ nghe người khác kể lại mới biết mà thôi.
Vì thế trong thời gian ngắn ngủn chỉ mấy ngày, Lý Khanh Khanh liền thân cận hơn với mấy người phụ nữ trong thôn, trong đó liền có vợ của Trần Đại Hách, Dương Đại Nguyệt.
Dương Đại Nguyệt là một người phụ nữ trung niên dáng người hơi béo, lại có sức khoẻ vô cùng tốt, làm việc gì cũng thập phần ra sức, tính cách cũng là một người hàm hậu thành thật.
Lý Khanh Khanh có lòng muốn kéo gần quan hệ với cô ta, mà Dương Đại Nguyệt lại là một người có tính cách thật tốt, thực mau, quan hệ của hai người bắt đầu thân thiết hơn.
Cùng với chuyện đó, thì mấy người có quan hệ tốt với Dương Đại Nguyệt cũng gần gũi hơn với Lý Khanh Khanh.
Sau đó mọi người liền phát hiện Lý Khanh Khanh trước mắt cũng không còn thoạt nhìn đáng giận như khi nào nữa.
Không còn mắt cao hơn trán, bộ dáng cao nhân nhất đẳng, khinh thường người khác như trước.
Mỗi một lần thấy Lý Khanh Khanh cùng người khác vừa nói vừa cười, Tống Thanh Mân liền nhịn không được hận đến ngứa răng.
Cô ta thật hận không thể nhào qua đi chỉ vào mấy vết bầm tím trên mặt mình, sau đó hung hăng vạch trần bộ mặt đáng giận của Lý Khanh Khanh.
Nhưng cho dù Tống Thanh Mân có tức giận thì tức giận, hiện tại cô ta cũng không dám lại đi trêu chọc Lý Khanh Khanh.
Không nói Lý Khanh Khanh nắm chặt nhược điểm nhà bọn họ, chỉ nói đến sức mạnh mà ngày hôm đó Lý Khanh Khanh đổ lên người cô ta, Tống Thanh Mân liền nhịn không được thấy trong lòng sợ hãi.
Hơn nữa bên chỗ nhà cũ Thẩm gia bọn họ, vẫn còn thiếu cả nhà Lý Khanh Khanh một lời xin lỗi đây.
Cũng may vì Thẩm Lệ Nghiên và mấy cán bộ công xã khác đã đi lên tỉnh học tập tư tưởng mới, cho nên thiếu mất Thẩm Lệ Nghiên, chuyện xin lỗi liền được dời lại một đoạn thời gian.
Mấy ngày nay Tống Thanh Mân từ rất xa gặp phải Lý Khanh Khanh liền cúi đầu đi đường vòng, sợ Lý Khanh Khanh lại nổi điên, tóm được cô ta đánh thêm một trận nữa.
Tống Thanh Mân thật cảm thấy kỳ quái, trước kia sao cô ta chưa bao giờ nhìn ra được, Lý Khanh Khanh hóa ra lại là một người dứt khoát, xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?
Nếu cô ta biết Lý Khanh Khanh khó chơi như vậy, thì lúc trước tuyệt đối sẽ không bị ma quỷ ám ảnh, đi lấy đồ của nhà anh cả.
Mấy ngày sau, mắt thấy đã sắp đến thời điểm thu hoạch lúa mạch.
Có không ít người bắt đầu lo lắng thời tiết không tốt, đều nói thời tiết mùa hè mà trời cứ âm u thế này, thật sự là bất thường.
Lỡ như gặp phải ngày mưa, vậy đống hoa màu trong đất nhất định tao ương.
Cho nên mấy ngày nay, người trong thôn tất cả đều mỏi mắt trông mong nhìn chằm chằm hoa màu.
Ngay từ đầu Lý Khanh Khanh cũng không cảm thấy gấp gáp chút nào, mãi cho đến khi thấy đại đội trưởng cầm loa lớn tuyên truyền, khuyến khích xã viên đại đi gặt gấp lúa mạch, cô mới cảm thấy được không khí khí thế ngất trời khi đến mùa gặt của nhà nông mà trước kia cô hay xem trong mấy bộ phim về niên đại cũ.
Lúc đầu bảo là sẽ bận chừng nửa tháng, không ngờ vậy mà loay hoay hơn nửa tháng còn chưa xong.
Ngay từ đầu khi Lý Khanh Khanh đi theo mọi người cùng nhau thu hoạch tiểu mạch, mấy người có quan hệ thân cận với cô còn lo lắng cô làm không nổi.
Nhưng thực mau, mọi người liền đánh mất cái ý niệm này, bởi vì Lý Khanh Khanh làm còn thấy nhẹ nhàng hơn các cô các bà nhiều.
Mấy ngày nay là đỉnh điểm bận rộn nhất, cũng là những ngày nóng nhất của mùa hè này.
Mặt trời trên đỉnh đầu chói chang đến mức ai cũng đầy đầu đầy mặt là mồ hôi.
Có một ít người sức khỏe vốn không tốt, mà thời tiết lại quá nóng nên té xỉu, trong đó trong đó liền có Tôn Thái Thái trong đội thanh niên trí thức.
Tôn Thái Thái là năm nay thanh niên trí thức năm nay mới xuống đây, còn chưa có cách nào thích ứng với lao động cường độ cao như vậy.
Mấy nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Tôn Thái Thái liền báo cáo tình huống của cô nàng với đại đội trưởng một phen, hy vọng đại đội trưởng niệm tình Tôn Thái Thái sinh bệnh, có thể cho cô nàng xin nghỉ bệnh mấy ngày để dưỡng sức một chút.
Lưu Hạ Chí phụ trách thống kê công điểm đại đội nghe vậy, nhịn không được cười nhạo một câu: "Cô ta tốt xấu cũng làm ba tháng rồi, sao đến bây giờ còn chưa thích ứng? Đồng chí Lý người ta mới bắt đầu làm việc hơn nửa tháng, cũng đã có thể lấy được công điểm tối đa rồi kìa."
Lưu Hạ Chí là cháu gái ruột nhà đại đội trưởng, trước kia từng cùng đám Thẩm Lệ Nghiên học hết sơ trung, nên chuyện ghi chép vẫn luôn là cô ấy tới làm.
Lưu đội trưởng đột nhiên nghe Lưu Hạ Chí nói, nhịn không được vẻ mặt khoa trương nhìn cô nói: "Con vừa mới nói cái gì? Nói ai lấy được công điểm tối đa?"
Không trách Lưu đội trưởng phản ứng kịch liệt như vậy, ngay từ đầu bản thân Lưu Hạ Chí cũng không thể tin.
Quan hệ của Lưu Hạ Chí cùng Thẩm Lệ Nghiên xem như cũng tốt, trước đây cô cũng không ít nghe được chuyện về Lý Khanh Khanh qua chỗ Thẩm Lệ Nghiên, cho nên trong lòng cũng có chút thành kiến đối với Lý Khanh Khanh.
Sau khi biết được Lý Khanh Khanh làm được tối đa mười ba cái công điểm, ngay lúc đó phản ứng của Lưu Hạ Chí cũng không nhỏ hơn đại đội trưởng bao nhiêu.
Lưu Hạ Chí vốn tưởng rằng là có người lén giúp Lý Khanh Khanh, cho nên mấy ngày sau liền nhìn chằm chằm vào chỗ Lý Khanh Khanh.
Nhưng thực mau, Lý Khanh Khanh liền chứng minh được thực lực của mình, khi làm việc không chỉ vô cùng ra sức, cũng vô cùng cẩn thận nghiêm túc.
Ngay cả mấy xã viên làm bên cạnh Lý Khanh Khanh đều nhịn không được khen Lý Khanh Khanh là người làm việc nhà nông thiện nghệ.
Đừng nhìn người ta không quá cao, da dẻ cũng trắng trẻo mịn màn, nhưng khi làm việc nhà nông, thì không hề thua kém nam đồng chí.
Đại đội trưởng vẫn đầy mặt không tin, nhịn không được hỏi Lưu Hạ Chí nói: "Con không có nhớ lầm chứ?"
Lưu Hạ Chí nghe vậy, nhịn không được liếc ông bác nhà mình một cái xem thường, chuyện ghi chép thống kê này cô đã làm hai ba năm rồi, toàn bộ người đại đội đều biết, Lưu Hạ Chí cô đã ghi thì ghi vô cùng rõ ràng, công bằng công chính nhất, ba năm nay chưa bao giờ có gì sai lầm.
Đại đội trưởng không tiếp tục nghe nữ thanh niên trí thức kia nói chuyện, quay người liền xuống ruộng tìm kiếm thân ảnh Lý Khanh Khanh.
Nói thật hắn cũng giống như rất nhiều người khác,, rất không thích Lý Khanh Khanh, nhưng là ngại với thân phận anh hùng nhân dân của Thẩm Mộ Quân, nên đối đãi Lý Khanh Khanh từ trước đến nay vô cùng khách khí.
Hắn không nghĩ tới hiện nay Lý Khanh Khanh lại thay đổi nhiều như vậy, tưởng tượng đến một cô gái yếu ớt như cô, vì nuôi gia đình mà không thể làm sống làm chết trên ruộng, đại đội trưởng liền lo lắng cô quá liều mạng, không cẩn thận lại làm bản thân mệt mỏi đến xảy ra chuyện xấu.
Nhà Lý Khanh Khanh hiện tại chỉ có thể trông cậy vào một mình cô, nếu như cô làm việc quá sức mà xảy ra chuyện gì, vậy cả nhà Thẩm Mộ Quân phải làm cái gì bây giờ đây?
Hiển nhiên đại đội trưởng đã suy nghĩ quá nhiều, hắn cho rằng Lý Khanh Khanh có thể làm được tối đa mười ba cái công điểm là do Lý Khanh Khanh ngây ngốc liều mạng.
Chờ đến khi hắn tìm được trong số một ruộng mũ rơm cái thân ảnh nhỏ xinh của Lý Khanh Khanh, liền thấy cô đang vừa cười vừa cùng Thẩm Nhạc Hương nói chuyện, vừa tay chân lanh lẹ thu hoạch lúa mạch.
So sáng với những xã viên chung quanh đang đầy đầu mồ hôi, mệt đến uể oải không thôi, tuy rằng trên mặt Lý Khanh Khanh cũng đổ mồ hôi, nhưng cả người thoạt nhìn vẫn còn thanh thanh sảng sảng.
Hơn nữa đừng nhìn thấy động tác cô cũng không phải quá mau, ngẫu nhiên còn ngừng tay uống một ngụm nước, nhưng tốc độ duy trì không hề thay đổi, nhanh hơn các xã viên xung quanh nhiều.
Đại đội trưởng đứng nhìn hai đầu bờ ruộng hồi lâu, thấy Lý Khanh Khanh thật sự không phải dốc hết sức ra mệt chết mệt sống, lúc này mới lau lau mồ hôi trên trán, yên tâm rời đi.
Từ sau khi Lý Khanh Khanh chuyển qua làm việc nặng, Thẩm Nhạc Hương liền thường lại đây đưa nước đưa đồ ăn cho Lý Khanh Khanh.
Ngay từ đầu người chung quanh còn nghĩ đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, sau có một lần có người khen Thẩm Nhạc Hương thật hiếu thuận, Thẩm Nhạc Hương liền trả lời lại một câu, nói: "Là cha con bảo con đi đưa, cha nói nếu nương làm việc quá vất vả, cha sẽ đau lòng lắm."
Lúc ấy Lý Khanh Khanh đang uống nước, phụt một tiếng liền phun ra, thiếu chút nữa liền trực tiếp phun lên mặt con gái mình.
Cô đương nhiên không tin Thẩm Mộ Quân sẽ nói