Lúc này người phụ nữ kia rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cô ta không thể tin tưởng nhìn thoáng qua bốn phía, thấy người chung quanh đều đầy mặt phức tạp nhìn cô ta, trên mặt người phụ nữ liền hiện lên một mạt xấu hổ lại kinh hoảng.
Cô ta thật sự không rõ......!mình vừa mới rồi bị sao vậy? Cảm giác thật giống như bị trúng tà ấy.
Cô ta rõ ràng không muốn xin lỗi Lý Khanh Khanh một chút nào, nhưng vừa rồi đại não đột nhiên như mất khống chế, chờ khi cô ta phục hồi tinh thần lại, thì đã xin lỗi rồi.
Cô ta đầy mặt hoảng sợ mà nhìn về phía Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân, cứ cảm thấy hai người trước mặt này thoạt nhìn thập phần tà hồ.
Nghĩ như vậy, cô ta càng cuống quít xoay người muốn đi, lại bị Lý Khanh Khanh cản đường một phen, người phụ nữ nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, chỉ cảm thấy giữa mùa hè nóng bức lại có ảo giác như rớt vào động băng.
Người phụ nữ này cũng không tính xinh đẹp, trên người mặc một bộ quần áo lao động màu xanh biển, hẳn là công nhân của nhà xưởng nào đó trên huyện thành.
Lúc này trên mặt cô ta thoạt nhìn dị thường vặn vẹo, trong hai mắt lại toát ra một mạt không kiên nhẫn xen lẫn chút sợ hãi với Lý Khanh Khanh.
Mà giờ phút này, trong lòng Lý Khanh Khanh cũng là một trận sóng to gió lớn, vừa nãy thái độ người phụ nữ này đột nhiên chuyển biến quá nhanh, còn có dao động dị năng xuất hiện trong nháy mắt kia......
Bởi vì người chung quanh quá nhiều, Lý Khanh Khanh trong khoảng thời gian ngắn như thế không thể xác định được dao động dị năng đó là từ ai truyền tới?
Trong một lúc, lòng Lý Khanh Khanh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chẳng lẽ cũng có người giống như cô, từ mạt thế xuyên tới đây sao? Bằng không sao đang êm đẹp lại xuất hiện dao động dị năng khác? Cô không muốn để người phụ nữ này cứ như vậy rời đi, cứ cảm thấy thái độ ban nãy của cô ta quá kỳ quái, giống như phải chịu một loại dị năng khống chế tinh thần nào vậy.
Người phụ nữ nhìn Lý Khanh Khanh đang cản trước mặt mình, nhịn không được cất cao giọng nói: "Cô đừng có mà quá đáng, tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn thế nào nữa?"
Khi nói lời này, người phụ nữ kia liền duỗi tay dùng lực đẩy Lý Khanh Khanh một cái.
Giờ phút này Lý Khanh Khanh đang hết sức chăm chú cảm nhận dao động bốn phía, muốn nhận ra người rất có khả năng là " đồng bạn" kia.
Cho nên cô căn bản không hề phòng bị người phụ nữ trước mắt, mới hung hăng bị đẩy một phen.
Thân ảnh Lý Khanh Khanh hơi hơi lung lay một chút, Tôn Diệu Thành đứng cách cô gần nhất, theo bản năng duỗi tay đỡ cô một phen.
Kỳ thật hắn cũng biết cho dù hắn không duỗi tay đỡ Lý Khanh Khanh, lấy thân thủ của cô, cũng sẽ không thật sự bị người phụ nữ kia đẩy ngã.
Nhưng mà Tôn Diệu Thành thân là đồng chí giải phóng quân, đã sớm dưỡng thành bản năng bảo hộ người nhỏ yếu.
Cho nên trong nháy mắt Lý Khanh Khanh bị đẩy, hắn liền theo bản năng muốn bảo vệ đối phương.
Tuy vẫn chưa chạm vào tay Tôn Diệu Thành, nhưng Lý Khanh Khanh vẫn thập phần khách khí cảm ơn hắn, sau đó chủ động bước lên phía trước một bước, lại kéo xa khoảng cách cùng Tôn Diệu Thành.
Bàn tay Tôn Diệu Thành hơi hơi cứng đờ giữa không trung một chút, thấy bộ dáng Lý Khanh Khanh như trốn tránh mình không kịp, trong lòng Tôn Diệu Thành nhịn không được hiện lên một loại cảm giác kỳ quái.
Bất quá hắn từ trước đến nay đều là người không mấy nhạy cảm trong mấy chuyện nam nữ, nên liền bỏ qua cảm xúc này.
Lúc này Thẩm Mộ Quân cũng không chú ý tới hành động của hai người, đôi đồng tử đen nhánh của hắn không chịu khống chế mà run rẩy lên, hắn theo bản năng duỗi tay dùng sức ấn ấn hai mắt.
Một đời này, sau khi trọng sinh về, hắn liền phát hiện mình có được một loại năng lực kỳ quái.
Loại năng lực này có rất nhiều hạn chế, khi sử dụng cần phải nhìn thẳng vào mắt người khác, sau đó thông qua ngôn ngữ, cố tình dẫn đường, có thể khống chế hỉ nộ ái ố của đối phương.
Thẩm Mộ Quân hiện tại đã sống đến đời thứ ba, có ký ức của hai đời trước làm cơ sở, hắn biết rất nhiều tương lai cũng như thiện ác của thân nhân bên cạnh mình.
Hắn đã từng thực nghiệm trên người Thẩm Hạ Quân, Thẩm Hiệu Quân, tuy rằng có một ít hiệu quả, nhưng cũng không rõ ràng.
Khi Thẩm Mộ Quân nhìn thấy người phụ nữ kia làm khó dễ Lý Khanh Khanh, liền muốn lấy đối phương ra thành chuột bạch để thực nghiệm, nhìn xem hiện giờ hiệu quả có tốt hơn được chút nào hay không?
Nhưng mà làm Thẩm Mộ Quân kinh ngạc chính là, hắn vậy mà thật sự khống chế được hành vi của đối phương.
Tuy nhiên, việc khống chế tinh thần toàn diện như vậy, cũng làm hắn trả một cái giá không nhỏ.
Ánh mắt Thẩm Mộ Quân hơi hơi ảm đạm một chút, trong lòng hiểu rõ khống chế tinh thần như vậy rất nguy hiểm, làm không tốt liền sẽ liên lụy chính hắn.
Tôn Diệu Thành đứng một bên vẫn luôn chú ý Thẩm Mộ Quân, thấy sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên trắng bệch, vội vã quan tâm đi tới trước mặt Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân dùng sức chớp chớp hai mắt, trong đồng tử liền xuất hiện khuôn mặt của Tôn Diệu Thành.
Tôn Diệu Thành: "Lão tam, cậu làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Lý Khanh Khanh vốn đang còn ngăn cản người phụ nữ kia, đột nhiên nghe thấy giọng nói lo lắng của Tôn Diệu Thành, tức khắc vất tất cả ra sau đầu.
Lý Khanh Khanh quay người lại, liền phát hiện sắc mặt Thẩm Mộ Quân trắng bệch, trắng đến làm cho người ta sợ hãi.
Liên tưởng đến dị năng dao động vừa mới rồi, Lý Khanh Khanh liền cho rằng Thẩm Mộ Quân vô tội bị liên lụy, bị dị năng giả nấp ở đâu đó công kích trúng.
Lý Khanh Khanh: "Anh làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy chứ?"
Khi Thẩm Mộ Quân lại lần nữa mở to mắt, trong đôi hẹp dài thoạt nhìn có chút hồng hồng, dưới khóe mắt còn mang theo một mạt tơ máu màu đỏ tươi.
Không đợi Thẩm Mộ Quân trả lời hai người, một bác gái tầm hơn bốn mươi tuổi đã đi tới, bà duỗi tay đẩy hai người đang che trước mặt Thẩm Mộ Quân ra, liền bắt đầu giúp Thẩm Mộ Quân kiểm tra đơn giản.
Bác gái vừa quan sát tình trạng của Thẩm Mộ Quân, vừa giải thích với đám người Lý Khanh Khanh: "Tôi là hộ sĩ cũ của bệnh viện huyện chúng ta, để tôi xem xem tình huống của cậu ta như thế nào."
Lý Khanh Khanh nghe nói đối phương là hộ sĩ, liền ngoan ngoãn đứng qua một bên nhìn Thẩm Mộ Quân.
Mà khi Lý Khanh Khanh còn đang lo cho Thẩm Mộ Quân, thì người phụ nữ trẻ kia liền vội vàng xoay người chạy mất.
Mấy người đang đứng vây xem thấy thế, cả đám nhịn không được liền thấp giọng bàn luận.
"Tôi thấy bộ dáng cô ta ban nãy nói chắc như vậy, vốn còn tưởng thật sự tóm được một con hồ ly tinh ấy chứ.
Đến cuối cùng hoá ra lại là nhận nhầm người à? Nếu như tôi không duyên cớ bị mắng một trận, tôi cũng không muốn thả cô ta đi thoải mái như vậy."
"Chứ còn gì nữa! Nếu không phải chồng cô gái kia cũng ở chỗ này, vậy không phải cô ấy liền bị cái bà điên kia hất cho một thân nước bẩn rồi sao?"
"Bởi tôi mới nói, thời buổi này, xinh đẹp thôi cũng xui xẻo, không hiểu thế nào đã bị người ta mắng cho một trận."
......
Lý Khanh Khanh lúc này đã không thèm để ý đến chuyện bị mắng này, tất cả lực chú ý của cô đều tập trung tìm kiếm dị năng dao động, nhưng giờ phút này sắc mặt Thẩm Mộ Quân thập phần khó coi, cô cũng không còn tâm tư tiếp tục tra xét nữa.
Bác gái nghiêm túc quan sát Thẩm Mộ Quân trong chốc lát, liền phất tay ý bảo người chung quanh nhanh chóng tản ra một chút.
"Đứng hết ở chỗ này làm gì? Ai đi đâu đi đi, đứng đây làm không khí không lưu thông được này."
Trong con ngươi sắc bén của Tôn Diệu Thành hiện lên một mạt sầu lo, hắn nghiêng người nhìn Tiểu Tống bên cạnh, liếc mắt một cái nói: "Không phải nói sức khỏe cậu ta khôi phục không tệ sao? Sao lại mới đây liền bị thế này?"
Tiểu Tống bị Tôn Diệu Thành trừng, tức khắc hoảng sợ, hắn vội lặp lại một lần lời bác sĩ nói.
"Đoàn trưởng, tuy rằng bác sĩ nói Thẩm đại ca khôi phục không tồi, nhưng hiện giờ anh ấy vẫn là một người bệnh cơ mà.
Người bệnh thì dù bảo tình trạng không tồi đi nữa, cũng vẫn là một người bệnh thôi.
Hơn nữa......! Vừa mới rồi người phụ nữ kia vô cớ gây rối như vậy, nói không chừng Thẩm đại ca là bị cô ta chọc cho tức giận nên mới vậy ấy chứ?"
Tôn Diệu Thành chính là một người đàn ông bỗ bã, bảo hắn mang binh đi đánh giặc, đi bắt kẻ xấu thì được, còn chuyện khác, hắn thật sự dốt đặc cán mai.
Sau khi nghe Tiểu Tống nói xong, cũng cảm thấy Tiểu Tống nói thập phần có lý.
Không phải ai cũng nói, người mà sinh bệnh, phải giữ được tâm tình tốt thì mới mau khôi phục hay sao?
Bác gái cũng không nhìn ra được Thẩm Mộ Quân bị làm sao,