Kỳ thật thái độ kỳ quái này của Thẩm Mộ Quân với cô, lúc trước Lý Khanh Khanh cũng ẩn ẩn phát hiện một chút.
Nhưng sở dĩ cô không có mở miệng dò hỏi, là vì cô không xác định loại cảm giác này, có phải là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều hay không?
Nhưng mà lúc này cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Thẩm Mộ Quân, đột nhiên liền xác minh được phỏng đoán trong lòng mình.
Hóa ra thật sự không phải bản thân cô nghĩ nhiều, mà Thẩm Mộ Quân thật sự có tình cảm khác lạ đối với cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Khanh Khanh tức khắc rối loạn, bởi vì cô đã tính toán mấy ngày nữa sẽ đề cập đến chuyện ly hôn với Thẩm Mộ Quân.
Cái tình cảm này cô thật sự không dám nhận, vì cô không xác định được tình cảm của Thẩm Mộ Quân có phải là đối với nguyên chủ, hay nói chính xác hơn, là nguyên chủ sau khi đã thay đổi tính tình hay không.
Lại nói, hắn vốn chả biết gì về cô cả, nếu nói hắn có tình cảm với cô, thì cũng quá sai lệch rồi.
Lý Khanh Khanh sụp mắt xuống, trong lòng thầm nghĩ không thể tiếp tục kéo dài nữa, hai ngày này nhất định phải nói rõ ràng cùng Thẩm Mộ Quân.
Khi Lý Khanh Khanh âm thầm hạ quyết tâm, Thẩm Mộ Quân yên lặng mà thu hết biểu cảm trên mặt cô vào đáy mắt, trong đôi con ngươi sâu thẳm của hắn chợt hiện lên một mạt đau xót.
Tuy rằng Thẩm Mộ Quân đã sớm biết sẽ là kết quả này, cũng biết hiện tại Lý Khanh Khanh không có bao nhiêu tình cảm đối với hắn.
Nhưng mà khi phải đối mặt với thực tế này một lần nữa, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu không thở nổi.
Có trong nháy mắt, Thẩm Mộ Quân thật muốn bất chấp hết mà ôm lấy người vào lòng, sau đó thập phần ngang ngược nói cho cô ấy biết tâm tình của mình.
Hắn muốn đem tất cả những đau đớn đang kêu gào trong lòng mình nói hết cho người phụ nữ lạnh nhạt này biết.
Nhưng mà......!Tính tình Lý Khanh Khanh là thế nào, hắn vô cùng rõ ràng, nếu hắn thật sự làm như vậy, ngược lại sẽ làm Lý Khanh Khanh càng kiên quyết rời đi hơn.
Cho nên hắn chỉ có thể đè nén xuống ý niệm tận đáy lòng, không ngừng tự mình khuyên giải an ủi bản thân, phải kiên nhẫn, phải để cho cô chậm rãi tiếp thu hắn, phải để cho cô có đủ thời gian thích ứng.
Trọng sinh đến hai lần, đối với những người khác mà nói, có lẽ hắn phải gọi là thiên chi kiêu tử.
Nhưng chỉ có bản thân người chân chính trải qua những chuyện này như hắn mới hiểu, số lần trọng sinh càng nhiều, ngược lại càng làm hắn bó tay bó chân hơn.
Bởi vì hắn biết quá nhiều, hắn quá để ý, bởi vì hắn yêu hèn mọn, bởi vì hắn không còn dám mạo hiểm......!Hai tay hai chân của hắn như bất tri bất giác gian mang lên gồng xiềng bất kham.
Thẩm Mộ Quân dùng sức mím chặt đôi môi mỏng, nuốt lời nói bên miệng trở vào, bàn tay thon dài hữu lực dùng sức nắm chặt lại.
Thẩm Nhạc Hương một tay chống cằm, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân nói: "Cha, nương, hai người làm sao vậy?"
Hai con người đang thất thần khi nghe được tiếng Thẩm Nhạc Hương nói liền sôi nổi phục hồi tinh thần lại.
Lý Khanh Khanh không nhìn Thẩm Mộ Quân, mà duỗi tay sờ sờ cái đầu tóc xù xù của Thẩm Nhạc Hương nói: "Không có gì, mau ăn cơm đi, sau khi ăn xong, nương dẫn hai đứa đi ra ngoài tản bộ nha."
Thẩm Nhạc Hương vừa nghe thấy ăn xong cơm chiều còn có thể cùng nương đi ra ngoài chơi, tức khắc liền quên mất câu hỏi của mình ban nãy, liền vội vàng bưng chén lên ăn thật ngon lành.
Bởi vì trong thôn bọn họ còn chưa kéo điện, cho nên sau bữa cơm chiều, mọi người cũng chả có gì để làm.
Rất nhiều người hoặc là ngồi xổm trước cửa nhà tán gẫu, hoặc là đi dạo lòng vòng trong thôn Hòa Sơn, chỉ có một ít người là đi nghỉ ngơi sớm.
Tuy nhiên, rất ít người lại đi ra khỏi thôn dạo trong lúc trời xế chiều thế này.
Từ sau khi nhà bọn họ dọn ra ngoài thôn, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo sau khi ăn cơm chiều cũng chỉ có thể chơi ở trong nhà.
Bởi vì cho dù hai đứa nó có chạy ra ngoài đường, cũng không có ai chơi với bọn nó.
Hơn nữa nhà bọn nó gần chân núi quá, buổi tối đi ra ngoài rất dễ gặp phải rắn độc hay dã thú gì đó.
Mới mấy tháng trước đây thôi, vào một đêm mưa gió, Thẩm Nhạc Hương từng nghe thấy bên ngoài có tiếng sói tru.
Lúc ấy nó bị dọa đến không nhẹ, muốn kêu nương mình dậy, lại bị nương nó hung hăng tát một cái tát.
Thẩm Nhạc Hương hoàn toàn không nghĩ tới, mới không bao lâu nương nó liền thay đổi.
Nó vô cùng thích nương của hiện tại nha, vì nương hiện tại không chỉ không có đánh chửi nó, còn nói trong nhà này, nó cũng quan trọng như em trai của nó vậy.
Hiện giờ nương nó càng thêm lợi hại, không chỉ có thể lên núi bắt thêm thú hoang về nấu đồ ăn ngon cho nhà, còn buổi tối muốn dẫn hai chị em đi ra ngoài chơi.
Cơm chiều xong, Lý Khanh Khanh liền dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi cửa, từ đầu đến cuối đều không hề liếc mắt nhìn Thẩm Mộ Quân một cái.
Dọc đường đi, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều thực hưng phấn, Thẩm Gia Hảo càng tò mò mở to mắt nhìn chằm chằm đèn pin trong tay Lý Khanh Khanh.
Lý Khanh Khanh thấy thế có hơi buồn cười, liền đưa đèn pin trong tay cho hai đứa nhỏ.
Cô cười cười nhìn Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo nói: "Mỗi đứa cầm chơi một chút, nhớ chiếu đèn pin xuống trên mặt đất, đừng có chiếu vào trong mắt nhau nga."
Thẩm Gia Hảo cầm đèn pin, nghe vậy vô cùng ngoan ngoãn gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui vẻ nói không rõ.
Hai tay nó ôm đèn pin, vẻ mặt nghiêm túc soi đèn dưới chân cho nương cùng chị gái.
Thẩm Gia Hảo ôm trong chốc lát, liền chủ động đưa đèn pin trong tay cho chị gái.
Nó biết chị gái nó cũng muốn chơi đèn pin, tuy rằng bản thân nó còn muốn chơi thêm một chốc nữa, nhưng Thẩm Gia Hảo là một đứa bé ngoan ngoãn vô cùng hiểu chuyện.
Thẩm Nhạc Hương nhận lấy đèn pin trong tay em trai, đầu tiên là nói cảm ơn em trai, sau đó một tay cầm đèn pin, một tay nắm tay em trai.
Con bé thỉnh thoảng chiếu chiếu cái đèn pin xuống dưới bàn chân nhỏ cho Thẩm Gia Hảo, chọc em trai cười ha ha một trận thoải mái.
Cái niên đại này không có tiết mục giải trí gì, một cái đèn pin vô cùng bình thường cũng có thể làm cho hai đứa nhỏ chơi vui như vậy.
Khi hai chị em nó đang chơi với cái đèn pin, Lý Khanh Khanh yên lặng mà đi theo một bên, nhìn bọn nó.
Nếu cô thật sự cùng Thẩm Mộ Quân ly hôn, cô luyến tiếc nhất kỳ thật chính là hai đứa nhỏ này.
Lý Khanh Khanh vốn tưởng rằng mình đã trải qua nhiều chuyện như vậy, trái tim sớm đã lạnh lẽo như lưỡi đao sắc nhọn.
Nhưng mà đối mặt với hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu này, tất cả những lạnh lẽo, bén nhọn, lạnh nhạt......của cô, đều từng bước, từng bước thối lui.
Lý Khanh Khanh tưởng tượng đến có một ngày nào đó không còn được gặp hai đứa nhỏ, thì trong lòng liền khổ sở nói không rõ.
Khi nghĩ như vậy, cô nhịn không được lên tiếng hỏi: "Nếu......!Có một ngày, cha nương muốn tách ra, hai đứa muốn theo cha các con, hay muốn đi theo nương?"
Hai đứa nhỏ vốn đang cười đùa vui vẻ, khi nghe được Lý Khanh Khanh nói, cả hai đều ngây ngẩn, cứng đờ đứng tại chỗ.
Trong lúc ngơ ngác, hiển nhiên bọn nó còn chưa lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lý Khanh Khanh.
Chờ đến khi bọn nó phản ứng lại được, hai cặp mắt to đen lúng liếng tức khắc tràn đầy hoảng sợ.
Thẩm Gia Hảo cũng mặc kệ đèn pin, vội chạy ào về hướng Lý Khanh Khanh bên này.
Chờ đến khi nó vùi đầu vào trong lòng Lý Khanh Khanh, Thẩm Gia Hảo run rẩy hỏi: "Nương, nương không cần con nữa sao?"
Lý Khanh Khanh nghe vậy, cúi đầu nhìn xuống Thẩm Gia Hảo, sau đó cô liền thấy trên khuôn mặt múp míp của thằng bé đã ràng rụa nước mắt rồi.
Trong lòng Lý Khanh Khanh tức khắc tê rần, cô vừa định muốn há mồm trấn an Thẩm Gia Hảo, thì bên kia, giọng Thẩm Nhạc Hương cũng truyền tới.
Trong hai tay Thẩm Nhạc Hương còn đang ôm đèn pin, trên khuôn mặt nhỏ của nó đang tràn đầy không thể tin tưởng.
Nó mở to đôi mắt đen, giọng nói run run hỏi: "Nương, ngươi không cần cha và hai đứa con nữa sao? Chẳng lẽ lời đồn trong thôn lúc trước là thật, những lời Lâm Ngũ Bảo nói đều là thật hay sao?"
Lúc trước Thẩm Nhạc Hương còn chưa tin lời Lâm Ngũ Bảo nói, nhưng bây giờ đột nhiên nghe được Lý Khanh Khanh nói, không biết vì cái gì nó lập tức liền nhớ tới những lời này.
Thẩm Nhạc Hương chưa từng sợ hãi như vậy, nó chỉ cảm thấy từ đầu đến chân đều lạnh lẽo, con bé theo bản năng nhịn không được run rẩy lên.
Chẳng lẽ......! Nó cùng Thẩm Gia Hảo, thật sự sắp trở thành quỷ đáng thương trong miệng những người đó rồi sao?
Tưởng tượng đến hai chị em nó sắp phải trải qua những ngày tháng không có nương yêu thương, Thẩm Nhạc Hương liền nhịn không được, mũi cay xè bật khóc lên.
Thẩm Nhạc Hương không giống như Thẩm Gia Hảo, cho dù có chịu ủy khuất, cho dù có bị tên lưu manh Lại Đầu trong thôn đuổi theo đánh, nó cũng không dễ dàng rớt nước mắt.
Nhưng mà trong nháy mắt này, Thẩm Nhạc Hương vô cùng muốn khóc, nó rất muốn lớn tiếng mà khóc lên, sau đó cầu xin Lý Khanh Khanh đừng rời khỏi hai chị em nó, đừng để chị em nó trở thành quỷ đáng thương không có nương......
Không đợi Lý Khanh Khanh trả lời câu hỏi của Thẩm Nhạc Hương, thì Thẩm Gia Hảo đang được Lý Khanh Khanh bế trong lòng ngực đã nắm lấy áo cô, nôn nóng kêu lên: "Nương, nương, nương đừng đi, nương đừng đi mà, Gia Hảo sẽ thực ngoan, thực ngoan......"
Lý Khanh Khanh biết vấn đề như vậy, đối với hai đứa con nít mà nói, thật quá tàn nhẫn.
Nhưng vấn đề này vô cùng quan trọng, sớm muộn gì hai đứa nhỏ cũng phải đối mặt.
Lý Khanh Khanh dùng sức cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Nương hỏi các con, nếu