Trong viện, Từ Thu Hoa vốn còn đang mải miết mắng chửi, khi nhìn thấy thân ảnh Vương Tiểu Hoa sợ hãi rụt rè tiến vào, lập tức túm lấy cây chổi trên mặt đất ném về phía Vương Tiểu Hoa một phen.
Vương Tiểu Liên trông thấy Vương Tiểu Hoa bước vào trước cả Từ Thu Hoa, mà con bé quá hiểu biết tính tình của Từ Thu Hoa rồi.
Khi nó thấy Từ Thu Hoa lấy cái chổi, liền vội vàng nhấc chân che trước người Vương Tiểu Hoa.
Từ Thu Hoa đang nổi nóng nên sức lực rất lớn, lần này thiếu chút nữa cô ta đã ném cho cái thân ảnh nhỏ gầy của Vương Tiểu Liên té sấp xuống.
Vương Tiểu Hoa chỉ nghe phịch một tiếng, khi nhìn thấy cây chổi chọi trúng em gái mình, tức khắc đôi mắt liền đỏ lên.
Cô ta lập tức quên mất sợ hãi đối với Từ Thu Hoa, vội kéo Vương Tiểu Liên lại, lo lắng kiểm tra vết thương của em hái.
Vương Tiểu Liên lúc này đang thống khổ che đầu lại, tuy rằng từ nhỏ đến lớn nó bị đánh đã quen, nhưng mà lần này thật sự là quá đau.
Nước mắt sinh lý của Vương Tiểu Liên không chịu khống chế liền rơi xuống.
Khi con bé ngước mắt thấy Vương Tiểu Hoa lo lắng nhìn mình, theo bản năng muốn trấn an chị mình vài câu, nhưng mà nó đau đến một câu cũng nói không nên lời.
Vương Tiểu Hoa duỗi tay đẩy tay em gái ra, liền phát hiện đầu của Vương Tiểu Liên đã bị thủng một lỗ, lúc này máu tươi chói mắt đang không ngừng chảy ra ngoài.
Vương Tiểu Hoa muốn giúp em gái đè miệng vết thương lại, nhưng lại sợ hãi mình không cẩn thận sẽ làm đau em.
Khi cô ta còn đang do dự, máu tươi bắt đầu không chịu khống chế mà chảy thành dòng xuống.
Vương Tiểu Hoa tức khắc cũng không dám nghĩ nhiều, vội dùng tay đè miệng vết thương dữ tợn kia lại.
Cô ta đầy mặt phẫn hận nhìn về phía Từ Thu Hoa, Từ Thanh Hoa bị cô ta nhìn chằm chằm chột dạ khụ một tiếng, sau đó lớn giọng hô: "Mày nhìn tao vậy làm gì? Ai biểu nó ngu ngốc đưa đầu ra đỡ, có phải tao cố ý đánh nó thành như vậy đâu? "
Vương Tiểu Hoa trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn nương của chính mình.
Tuy rằng cô ta đã sớm nhận rõ bộ mặt thật của Từ Thu Hoa, nhưng khi chính tai nghe được bà ta trốn tránh trách nhiệm như vậy, Vương Tiểu Hoa vẫn nhịn không được cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Vương Tiểu Hoa khổ sở tới cực điểm, cô ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải chị em chúng tôi có chết hết, bà cũng sẽ không chớp mắt một cái không?"
Vương Đại Vỹ kéo Vương Tiểu Phì như một con khỉ bùn về tới, liền vừa vặn nghe được những lời này của Vương Tiểu Hoa.
Hắn ném Vương Tiểu Phì vào một góc viện, ánh mắt dạo một vòng trên người con gái lớn và con gái thứ, sau đó quay đầu nhìn về phía Từ Thanh Hoa sắc mặt khó coi.
Vương Đại Vỹ: "Đồ đàn bà thối, không phải đã nói không cho đánh con nữa rồi sao? Sao bà lại đánh Tiểu Liên nữa rồi?"
Từ Thu Hoa thấy Vương Đại Vỹ và Vương Tiểu Phì đã trở lại, biểu tình phẫn nộ trên mặt tức khắc biến thành đầy mặt tươi cười.
Ở trong mắt cô ta, Vương Đại Vỹ là chồng cô ta, là trời của cô ta, cô ta không dám nói Vương Đại Vỹ một câu khó nghe nào.
Mà Vương Tiểu Phì chính là mầm độc đinh của cả nhà Vương gia, cô ta còn muốn dựa vào Vương Tiểu Phì dưỡng lão, nên liền thêm không dám bày sắc mặt cho Vương Tiểu Phì xem.
Khi vừa nhìn thấy chồng cùng con trai, tức khắc liền đã quên mất Vương Tiểu Hoa cùng Vương Tiểu Liên, cô ta cười nhìn Vương Tiểu Phì nói: "Không có đánh, không có đánh mà......!Khi tôi ném cái chổi, cái con nhỏ ngu ngốc này tự nó đụng phải thôi, ông cũng không phải không biết, cái con Tiểu Liên nhà chúng có bao nhiêu ngốc, đúng không?"
Vương Đại Vỹ nghe vậy hừ một tiếng, tuy rằng hắn biết người phụ nữ này đang qua loa với hắn, nhưng hắn cũng không tiếp tục truy cứu.
Rốt cuộc thì cô ta cũng sinh cho Vương gia bốn đứa con, hắn cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà đi ly hôn với cô ta được.
Vương Tiểu Hoa giương mắt nhìn thoáng qua Vương Đại Vỹ, so với oán hận trong lòng cô ta với Từ Thu Hoa, thì cô ta càng hận Vương Đại Vỹ hơn.
Tuy rằng Từ Thu Hoa luôn là đánh ba chị em gái các cô, nhưng là Từ Thu Hoa vốn dĩ là một người đàn bà độc ác.
Mà Vương Đại Vỹ thì không giống vậy, trong mắt người ngoài, hắn là một người thành thật.
Khi Từ Thu Hoa cùng bà nội Vương cưng chiều Vương Tiểu Phì đến vô pháp vô thiên, hắn người duy nhất trong nhà coi trọng chuyện giáo dục thằng con trai của hắn.
Tuy rằng Vương Đại Vỹ không đến nỗi trọng nam khinh nữ như mấy người Lâm gia, nhưng trong xương cốt hắn cũng giống như rất nhiều người khác, cảm thấy con gái không quý bằng con trai.
Hắn có thể bỏ thời gian ra giáo dục thằng con Vương Tiểu Phì này, nhưng đối với mấy đứa con gái cũng không quan tâm bao nhiêu.
Nếu hắn có thể chia bớt chút quan tâm đối với Vương Tiểu Phì cho mấy chị em gái cô ta, có lẽ Từ Thu Hoa liền sẽ không dám tùy ý làm bậy như thế.
Mà cô ta cũng sẽ không vì không thể chịu đựng được mà chạy trốn, Tiểu Liên cũng sẽ không bị Từ Thu Hoa bạo nộ đả thương, cuối cùng vô thanh vô tức chết đi trong một đêm mưa.
Trước khi bước vào nhà trong, Vương Đại Vỹ sờ soạng trong núi nửa ngày, sau đó lấy ra hai đồng tiền.
Hắn ném tiền tới trước mặt Vương Tiểu Hoa, vẻ mặt hờ hững nói: "Cầm tiền, đi chỗ đại phu trong thôn nhìn xem."
Nói xong, Vương Đại Vỹ liền vào trong phòng, Từ Thu Hoa nhìn hai xu tiền rơi trên mặt đất kia, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu.
"Bị có chút xíu, sao phải cần đến hai xu cơ chứ?"
Hiển nhiên trong mắt Từ Thu Hoa, một đứa còn gái đầu còn không quan trọng bằng hai xu tiền.
Vương Tiểu Hoa nghe vậy sắc mặt xanh mét, nhịn không được dùng sức cắn chặt khớp hàm.
Vương Tiểu Phì vốn cũng đang định đi vào trong nhà trong, thấy bộ dáng Vương Tiểu Hoa cùng Vương Tiểu Liên đáng thương ngồi ở trong sân viện.
Bước chân nó hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó liền đi về hướng hai chị gái bên này.
Vương Tiểu Phì gãi gãi cái đầu tóc dơ hề hề, nhìn chằm chằm máu trên đầu Vương Tiểu Liên, nói: "Chị hai à, chị nói chị có ngốc không chứ? Lần sau nếu nương lại đánh chị, thì chị cứ bỏ chạy đi! Mỗi lần nương muốn đánh em, em chạy nhanh đi......!Lần sau nếu nương lại đánh chị, chị cứ làm theo em......"
Vương Tiểu Liên nghe vậy muốn cười, nhưng mà sắc mặt hiện tại của con bé trắng bệch, cười rộ lên có chút dọa người.
Vương Tiểu Hoa lại lạnh lùng nhìn em trai liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy em trai nói thật buồn cười.
Nó dám chạy dám trốn là vì xong việc có bà nội che chở cho nó.
Nhưng nếu như ai trong ba chị em các cô dám chạy trốn, như vậy xong việc thì chờ đợi các cô chính là nhiều trận đòn còn tàn nhẫn hơn.
Vương Tiểu Phì ngây thơ nhìn hai người chị gái, bộ dáng nó cái gì cũng không lo lắng, không sợ hãi, đã từng làm Vương Tiểu Hoa thập phần hâm mộ.
Cô ta đã từng ảo tưởng, nếu cha mẹ có thể đối đãi với cô ta một ngày thôi giống như đối đãi với em trai mình, vậy cô ta có phải có chết cũng không có tiếc nuối hay không?
Vương Tiểu Hoa mặt vô biểu tình nâng em gái dậy, sau đó liền dìu em đi về hướng cửa nhà.
Cô ta không khỏi