Sau khi Đổng Hiểu Na trở lại đội thanh niên trí thức, bất an trong lòng lúc này mới thoáng tan đi một chút.
Đang lúc cô ta ôm chậu rửa mặt đi về hướng phòng của mình, thì một bóng người đột nhiên từ trong góc chạy ra tới.
Bởi vì đối phương ra quá mức đột ngột, Đổng Hiểu Na lúc này lại đang mất hồn mất vía, khi thình lình nhìn thấy gương mặt của Tôn Thái Thái kia, tức khắc Đổng Hiểu Na liền bị dọa đến liên tục lui về phía sau vài bước.
Bước chân Tôn Thái Thái đi phía trước hơi hơi dừng lại, cô ta quét hai mắt không có bất luận cảm xúc gì về phía Đổng Hiểu Na một cái, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Đổng Hiểu Na, đi ra khỏi đội thanh niên trí thức.
Khi nữ thanh niên trí thức phòng cách vách với Đổng Hiểu Na thấy sắc mặt cô ta thoạt nhìn có hơi quái quái, nhịn không được quan tâm đi lên trước hỏi: "Cô không sao chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"
Cô ta vừa nói còn vừa nhìn về phía Tôn Thái Thái rời đi, lúc trước khi Tôn Thái Thái trở về, trong lòng cô ta cùng tất cả mọi người trong đội thanh niên trí thức đều rất bất mãn, vô cùng lo lắng Tôn Thái Thái với tính cách cực đoan sẽ lại nổi điên.
Nhưng mà dần dần không thấy Tôn Thái Thái làm cái gì, nên sau này mọi người cũng liền không lo lắng nữa.
Đổng Hiểu Na nghe vậy lắc lắc đầu, cô ta cảm thấy có thể do nghe Lý Khanh Khanh nói xong, cho nên cô có chút hoảng sợ, trong lòng nghi thần nghi quỷ.
Đổng Hiểu Na cười cười chào lại người nọ một tiếng, liền xoay người vào trong phòng của mình.
Bên kia, Tôn Thái Thái từ trong đội thanh niên trí thức ra ngoài, sắc mặt vẫn luôn không có biểu tình gì tức khắc vặn vẹo lên.
Cô ta hơi hơi quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đội thanh niên trí thức, lúc nãy cô ta rõ ràng cảm giác được Đổng Hiểu Na đang sợ mình.
Tôn Thái Thái hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, cái tên Lại Đầu kia đúng là thứ ngu xuẩn không đáng tin cậy mà, ngày hôm qua nhất định là có người nghe thấy được cái gì, bằng không vì sao biểu tình của Đổng Hiểu Na vừa mới rồi cứ như ban ngày ban mặt thấy quỷ vậy?
Là ai? Tối hôm qua rốt cuộc là ai ở nơi đó?
Trong đôi mắt tối tăm của Tôn Thái Thái tràn đầy thù hận, mặc kệ người đó là ai......!Cô ta nhất định phải bắt ra cho bằng được!
Cùng lúc đó, Lý Khanh Khanh ra thôn xong, liền đi về phía chân núi bên kia.
Cô vẫn là không quá yên tâm hai đứa nhỏ, dù sao buổi chiều cũng không có gì làm, không bằng qua đi xem bọn nhóc đang làm cái gì.
Lý Khanh Khanh nghĩ như vậy, bước chân càng nhịn không được nhanh hơn một ít.
Chờ đến khi cô đuổi tới chân núi, một đám nhóc lớn lớn bé bé đang ầm ĩ muốn đi lên trên núi, trong đó hai đứa làm ồn ào nhất chính là Vương Tiểu Phì và Lưu Đại Dương.
Hai thằng nhóc này ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm, hiện giờ lại ồn ào đến túi bụi.
Nếu không phải bên cạnh có mấy đứa Đại Tráng ngăn trở, thì nói không chừng hai thằng nhóc đã xông vào đánh nhau rồi.
Vương Tiểu Phì nghiêng mắt nhìn Lưu Đại Dương nói: "Lưu Đại Dương, mày đúng là thằng hèn, đồ nhát gan, mày không dám đi thì cứ việc nói thẳng, giảo biện quanh co như vậy làm gì?"
Lưu Đại Dương nghe vậy không vui hừ một tiếng, sau đó xoay người nhìn Thẩm Nhạc Hương bên cạnh nói: "Hương Hương, chúng ta đừng theo chân bọn họ chơi nữa, mày mặc đồ đẹp như vậy, đi lên trên núi rất dễ làm hư quần áo."
Từ sau khi chứng kiến gia đình Thẩm Nhạc Hương một nhà ngồi xe jeep, Thẩm Nhạc Hương lại từ vịt con xấu xí biến thành tiểu thiên nga, mấy đứa Lưu Đại Dương liền không so đo hiềm khích trước đây mà muốn trở thành bạn tốt với con bé.
Vương Tiểu Phì thở phì phì trợn tròn đôi mắt, nó dùng tay chỉ Thẩm Nhạc Hương nói: "Mày mà đi chơi với thằng hèn Lưu Đại Dương kia, có phải mày không muốn chơi với tụi tao nữa hay không?"
Thẩm Nhạc Hương nhìn Vương Tiểu Phì liếc mắt một cái, lại nhìn nhìn Lưu Đại Dương liếc mắt một cái, kỳ thật bên nào nó cũng không muốn chơi cùng nha.
Ngay khi Thẩm Nhạc Hương đang nghĩ nghĩ, nên nói thật hay là nên nói láo, thì Lưu Đại Nữu một bên đột nhiên lên tiếng nói: "Hương Hương, đừng có theo mấy thằng con trai thô lỗ đi chơi, vẫn là mấy đứa con gái chúng ta chơi với nhau vui hơn."
Lưu Đại Nữu nói xong, liền tiến lên duỗi tay thân mật kéo tay Thẩm Nhạc Hương.
Thẩm Nhạc Hương vừa nhìn thấy Lưu Đại Nữu, liền nhớ tới chuyện Lưu Đại Nữu lừa mình, nó liền nhịn không được dùng sức rút tay về.
Thẩm Nhạc Hương đi về phía bọn Đại Tráng bên kia, vẻ mặt không muốn cùng Lưu Đại Nữu nhiều lời một câu nào cả.
Lưu Đại Nữu thấy thế, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nó nhịn không được nói: "Mẹ tao nói, con gái không được suốt ngày chơi với con trai, bằng không khi trưởng thành chính là thứ giày rách không ai muốn."
Lời này vừa nói ra, chung quanh tức khắc rơi vào an tĩnh.
Ngay cả Vương Tiểu Phì hùng hùng hổ hổ cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía Lưu Đại Nữu.
Ở nơi này của bọn họ, con trai và con gái xác thật là tách ra chơi riêng.
Nhưng cũng không phải vì cùng nhau chơi không vui, mà là mấy thằng con trai thì ghét mấy đứa con gái yếu ớt hay làm mít ướt, còn đám con gái lại ghét bỏ mấy thằng con trai hay chơi dơ.
Mấy đứa Lưu Đại Nữu trước kia cũng muốn chơi chung với bọn con trai, nhưng đáng tiếc lần nào cũng bị tụi kia ghét bỏ, dần dà mấy đứa con gái liền tụ họp lại thành một nhóm tự chơi.
Vì tính cách Thẩm Nhạc Hương tương đối hào phóng, lại luôn đi theo bên cạnh bọn Đại Tráng, nên đôi khi cũng cùng mấy đứa Lưu Đại Dương chơi chùng.
Trong một đám con trai như vậy, chỉ mỗi một mình Thẩm Nhạc Hương là con gái, liền có vẻ phá lệ chói mắt.
Hiện giờ Lưu Đại Nữu vừa nói như vậy, khiến cho Thẩm Nhạc Hương rơi vào trong một tình cảnh thật xấu hổ.
Nếu như nó tiếp tục chơi với bọn con trai, vậy chính là không để bụng thanh danh của mình.
Nhưng nếu nó chỉ vì một câu như vậy, liền phân chia giới hạn cùng đồng bọn quan hệ tốt, nó liền lập tức đắc tội rất nhiều người.
Lý Khanh Khanh nhìn Lưu Đại Nữu vẫn còn là một đứa trẻ, nghĩ thầm một đứa bé còn nhỏ như vậy mà trong lòng đã không ít âm mưu quỷ kế, vậy khi mà nó trưởng thành rồi, không biết còn sẽ nháo ra chuyện xấu gì nữa.
Đang lúc Lý Khanh Khanh muốn lên tiếng, thì Vương Tiểu Hoa từ trên núi mới vừa xuống đột nhiên cười nói: "Vậy mày biết giày rách là cái gì không?"
Lưu Đại Nữu nhìn về phía Vương Tiểu Hoa vừa nói chuyện, có chút bất mãn vì cô ta đột nhiên xen mồm vào.
Nó liếc mắt nhìn quần áo cũ nát trên người Vương Tiểu Hoa, vẻ mặt kiêu căng ngưỡng mặt lên.
"Tao tất nhiên biết, chính là thứ đàn bà hư, đồ hồ ly tinh, đồ đàn bà thối, vậy đó."
Vương Tiểu Hoa làm vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tuổi không lớn, mà mắng chửi người thì lại học được rất nhiều.
Mày nói xem, có phải khi mày ở trong nhà, nương mày toàn dạy cho mày mấy lời như vậy thôi? Vậy về sau mày trưởng thành, khẳng định còn đanh đá hơn so với người đàn bà đanh đá nhất, vậy ai còn muốn cưới mày chứ."
Sắc mặt Lưu Đại Nữu thay đổi, nó thở phì phì chỉ vào Vương Tiểu Hoa hô: "Vương Tiểu Hoa, mày mới là thứ không ai muốn đó! Tao nhất định phải nói cho cha