Lưu Tình Hoa thê lương kêu khóc, cả người thoạt nhìn chật vật không kém Tống Thanh Mân bao nhiêu.
Cô ta vừa muốn che khuôn mặt đang đổ máu lại, vừa sợ hãi sẽ chạm vào miệng vết thương trên mặt.
Nhìn bộ dáng thê thê thảm thảm của cô ta, không chỉ không ai tội nghiệp cô ta chút nào, còn có vài người thẳng tính nhịn không được mắng cô ta.
Chủ yếu là bộ dáng Lưu Tình Hoa bỏ đá xuống giếng ban nãy thật sự làm mọi người cảm thấy quá cách ứng.
Ngay khi Lý Khanh Khanh cho rằng cái trò khôi hài này rốt cuộc có thể hạ màn, thì một thân ảnh nhỏ gầy đột nhiên xông vào.
Vương Tiểu Hoa nhìn thoáng qua tên đàn ông bị đánh thành đầu heo kia, đột nhiên há mồm la lớn: "Con......!con thấy!"
Bốn phía đang ồn ào ầm ĩ lập tức an tĩnh lại, mọi người đầy mặt kỳ quái nhìn về phía Vương Tiểu Hoa, không rõ đứa nhỏ này đột nhiên lại đây muốn làm trò náo nhiệt gì ?
Ấn tượng về Vương Tiểu Hoa trong lòng thôn dân thôn Hòa Sơn là một con bé khờ khạo, thập phần thành thật thậm chí có điểm chất phác.
Bọn họ mỗi lần nhìn thấy Vương Tiểu Hoa, không phải là Vương Tiểu Hoa đang bị Từ Thu Hoa đánh, thì là ba chị em Vương Tiểu Hoa bị Từ Thu Hoa đánh.
Nhưng lúc đó ba chị em Vương Tiểu Hoa chỉ ngây ngốc đứng, ngay cả trốn một chút cũng không dám trốn.
Mọi người không rõ sự tình đều sắp kết thúc, con bé ngốc Vương Tiểu Hoa này đột nhiên chạy tới làm cái gì?
Lưu Hạ Chí nhìn thân ảnh gầy gò của Vương Tiểu Hoa, kỳ quái hỏi: "Tiểu Hoa, con vừa mới nói cái gì?"
Vương Tiểu Hoa thấy người chung quanh đều đang nhìn mình, liền vội hít sâu một hơi hô: "Con nói con thấy, con thấy hắn cưỡng bách thím Thanh Mân......"
Vốn là lúc ấy không có những người khác ở hiện trường, chỉ có Tống Thanh Mân cùng cái tên khốn kia, nên chỉ cần tên kia một mực chắc chắn hắn chỉ đùa giỡn với Tống Thanh Mân một chút, thì cho dù trong lòng Tống Thanh Mân có hận chết hắn, cũng không thể thật sự làm gì được hắn.
Nhưng mà tình huống hiện tại liền không giống, nếu có một nhân chứng có thể đứng ra, hơn nữa chỉ ra lúc ấy đã xảy ra cái gì, vậy tính chất sự kiện tính liền thay đổi rồi.
Tên khốn kia không màng mặt mũi đã bị đánh bầm dập, liền muốn chạy tới níu cổ áo Vương Tiểu Hoa một phen.
"Con nhãi ranh chết tiệt kia! Mày nói bậy gì đó? Xem tao có xé rách miệng mày ra không!"
Vương Tiểu Hoa thấy thế liền hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lủi về một bên trốn.
Người bên cạnh đều là hương thân trong thôn, sao có thể nhìn một đứa con gái nhỏ bị người ta đánh? Vì thế hai ba người phụ nữ liền bảo vệ Vương Tiểu Hoa, hai người đàn ông trẻ tuổi mạnh khoẻ liền ngăn tên khốn kia lại.
Người nọ thấy căn bản đánh không đến gần được Vương Tiểu Hoa, liền nhịn không được vừa đưa ánh mắt uy hiếp nhìn Vương Tiểu Hoa, vừa hùng hùng hổ hổ bước ra xa.
Mọi người thấy dáng vẻ tên đó khẩn trương như vậy, liền càng thêm không để hắn tới gần Vương Tiểu Hoa.
Một bác gái kéo tay Vương Tiểu Hoa, sau đó ngữ khí ôn hòa hỏi: "Tiểu Hoa à, lúc ấy con thật sự trông thấy sao ?"
Vương Tiểu Hoa nghe vậy, tim liền đập nhanh, nhưng tưởng tượng đến kiếp trước tên khốn khiếp này thiếu chút nữa đã cưỡng gian em gái mình, đáy mắt Vương Tiểu Hoa tức khắc hiện lên một mạt âm lãnh.
Cô ta không thể mềm lòng, tuyệt đối không thể mềm lòng.
Chỉ cần tên súc sinh này vậy vẫn luôn không có vợ, hắn liền không khả năng sẽ thành thật an phận lại.
Đời trước hắn muốn cưỡng gian em gái Vương Tiểu Hoa, một đời này lại thiếu chút nữa cưỡng gian Tống Thanh Mân.
Bất luận là đời trước hay là đời này, trong xương cốt của hắn chính là kẻ phạm tội.
Hơn nữa vốn dĩ nói chính bản thân Vương Tiểu Hoa trông thấy tình hình thực tế, như vậy lời nói của cô ta liền không xem như ngụy chứng.
Vương Tiểu Hoa nghĩ vậy, nhịn không được lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cất giọng run rẩy bắt đầu nói: "Con không có nói dối, lúc ấy con đang ở ngay trong bụi cỏ lau cắt cỏ heo.
Bởi vì con quá nhỏ con thấp bé, nên hai người bọn họ căn bản không trông thấy con.
Con thấy thím Thanh Mân đang cầm lưỡi hái, hẳn là cũng lại đây cắt cỏ heo.
Sau đó không đợi thím Thanh Mân đi đến chỗ con bên này, hắn......!Chính là hắn đột nhiên cản đường thím Thanh Mân lại.
Bởi vì con cách bọn họ một khoảng tương đối, cho nên con cũng không nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Nhưng sau đó bọn họ đột nhiên tranh chấp nhau, sau......!sau đó thì hắn liền lôi thím Thanh Mân vào bờ cỏ lau......!Lúc ấy con sợ quá, phản ứng đầu tiên là định chạy về thôn tìm người.
Kết quả con mới chui ra khỏi bờ cỏ lau, liền thấy thím Thanh Mân cũng hoang mang rối loạn chạy ra khỏi bờ cỏ lau bên kia.
Sau đó con thấy thím Thanh Mân cũng không bị sao, còn bình tĩnh về tới nhà cũ Thẩm gia, liền tưởng bọn họ chỉ là xảy ra chút tranh chấp cãi vã, cho nên con không đem chuyện này nói cho người trong thôn......!Rốt cuộc chuyện như vậy nếu nói ra, đối với người là phụ nữ như thím Thanh Mân, liền càng thêm bất lợi......"
Khi mọi người nghe rõ ràng Vương Tiểu Hoa kể, biểu tình trên mặt có thể nói là thập phần xuất sắc.
Dựa theo hình ảnh Vương Tiểu Hoa đã thấy tại chỗ, kết hợp với lời thuật của Tống Thanh Mân, mọi người không khó tưởng tượng ra lúc ấy rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Hẳn là cái tên kia muốn dụ dỗ Tống Thanh Mân ngoại tình với hắn, nhưng Tống Thanh Mân căn bản chướng mắt đối phương, sau đó hai người liền nổi lên tranh chấp.
Trong lúc tranh chấp, tên khốn kia thấy sắc liền nảy lòng tham, lôi Tống Thanh Mân vào bờ cỏ lau.
Kết quả thì sao, cái tên khốn kia cả ngày chơi bời lêu lổng, sức lực không lớn, thân thể cũng không tốt, nên Tống Thanh Mân may mắn trốn thoát.
Thẩm Hạ Quân vừa nghe Vương Tiểu Hoa nói, nhịn không được đầy mặt phẫn nộ nói: "Vậy sao nãy giờ con không nói sớm?"
Nếu nó có thể nói ra sớm một chút, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện đả thương người như vậy.
Vương Tiểu Hoa nghe vậy nhíu nhíu mày, vẻ mặt bất mãn nói: "Lúc nãy con đi lên núi hái rau dại, trở về biết chuyện liền tới đây.
Còn nữa......!Ngay cả vợ chú mà chú còn không tin, chú có tư cách gì đứng chỗ này chỉ trích con ? Chẳng lẽ vợ là vợ của chú, còn muốn một đứa nhỏ như con giúp chú bảo hộ hay sao ?"
Vương Tiểu Hoa nói, tức khắc làm cho Thẩm Hạ Quân á khẩu không trả lời được.
Hắn đỏ bừng mặt, trong chốc lát không biết là cảm thấy áy náy hay cảm thấy mất mặt.
Hắn có hơi hoảng loạn quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Mân, lại phát hiện Tống Thanh Mân từ đầu đến cuối cũng chưa nhìn hắn, mà mặt vô biểu tình đứng ở một bên, phảng phất như không cảm giác được hắn tồn tại.
Lưu Hạ Chí tiến lên vỗ vỗ vai Vương Tiểu Hoa, vẻ mặt kinh ngạc mà nói: "Trước đây dì luôn cảm thấy là con có hơi ngốc, không nghĩ tới con biết ăn nói như vậy ?"
Những người khác nghe Lưu Hạ Chí nói, cũng nhịn không được sôi nổi khen Vương Tiểu Hoa, đều cảm thấy bọn họ trước kia đã nhìn lầm.
Nhưng mà Vương Tiểu Hoa được mọi người khích lệ lại không cảm thấy vui sướng, ngược lại, trên khuôn mặt nhỏ liền trắng bệch.
Cô ta một lòng muốn báo thù cho em gái mình đời trước, lại đã quên Vương Tiểu Hoa hiện tại không có giỏi ăn nói như vậy.
Cô ta vội vàng nhìn lướt qua bốn phía, cũng may