Khi Từ Thu Hoa nói lời này, đã vội vàng vươn tay kéo Vương Tiểu Phì lại đây, đầy mặt đau lòng dùng tay áo lau mặt cho nó.
Vương Tiểu Phì nhìn thấy nương mình đã đến, vốn dĩ đang sợ hãi liền tức khắc tan thành mây khói, chỉ cần có nương nó che chở, sẽ không có ai có thể làm gì được nó.
Khi Vương Tiểu Phì nghĩ như vậy, nó cũng đưa đôi mẳ rưng rưng đôi mắt liếc đám người Lý Khanh Khanh một cái, sau đó tiếp tục giả mô giả dạng khóc lên.
Thẩm Tu Dương nhìn động tác của cô ta, trong lòng cười lạnh một trận, con cái nhà cô ta thì là vàng là bạc, còn con nhà người ta thì như cỏ như rác? Khi hắn đang chuẩn bị nói chuyện rõ ràng, thì Lý Khanh Khanh vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên giành trước một bước, nói: "Chị Thu Hoa, con cái nhà chị, chị quản thế nào vậy? Sao lại có thể tùy tiện đi vào nhà người khác lấy đồ vật thế? Chẳng lẽ chị chưa từng nghe qua những lời này sao? Không hỏi tự lấy chính là tặc, con nít còn nhỏ tuổi không dạy dỗ đàng hoàng, lớn lên nói không chừng có ngày ăn súng."
Từ Thu Hoa nghe Lý Khanh Khanh nói mà sắc mặt cứng đờ, cô ta cảm thấy lời này của Lý Khanh Khanh nói quá khó nghe, cô ta nhịn không được ngẩng đầu trừng Lý Khanh Khanh, phản bác nói: "Cô nói cái gì vậy? Tiểu Phì nhà tôi năm nay mới bao lớn chứ, sao cô có thể độc ác nguyền rủa nó như vậy? Tôi chưa bao giờ thấy người lớn nào tâm tư tàn nhẫn như vậy."
Thẩm Gia Hảo đột nhiên nghe thấy đối phương mắng mẹ nó, gương mặt nhỏ còn treo nước mắt chợt nhíu lại, nó vươn ngón tay nho nhỏ chỉ vào Vương Tiểu Phì nói: "Không cho bà nói nương ta như vậy, là nó chạy đến nhà chúng ta, đánh chúng ta đó."
Thẩm Gia Hảo tuổi còn nhỏ, khi nói chuyện giọng vẫn non nớt, một chút lực uy hiếp cũng không có.
Nhưng Lý Khanh Khanh nghe vào tai, trong lòng lại mạc danh có chút vui sướng.
Từ Thu Hoa nhìn thoáng qua Thẩm Gia Hảo gầy như que củi, nhịn không được trào phúng nói: "Mày cũng có hiếu quá ha, còn biết đau lòng nương mày, đáng tiếc nương mày căn bản không thèm để ý mày, mày chính là con ất con ơ không ai muốn."
Thẩm Gia Hảo nghe vậy tức giận đến mặt trắng bệch, đôi mắt rưng rưng dùng giọng nói non nớt kêu lên: "Bà nói bậy, nương ta rất thích ta!" Thẩm Gia Hảo tuy là bé trai, nhưng nói chuyện hay làm việc đều nhỏ nhẹ, đây vẫn là hắn lần đầu tiên nó bùng nổ lên như vậy.
Lý Khanh Khanh tức khắc có chút đau lòng, cô vội nhỏ giọng trấn an hắn vài câu, kết quả Từ Thu Hoa thấy thế, vẻ mặt đắc ý, còn chỉ vào Thẩm Gia Hảo tiếp tục nói: "Tao nói bậy chỗ nào? Người trong cả cái thôn này đều biết, nương mày chỉ ước gì cha mày chết nhanh một chút, sau đó vứt bỏ chúng mày......"
Không đợi cô ta tiếp tục nói hết câu, Thẩm Tu Dương liền ngắt ngang: "Chị câm miệng đi! Ai cho chị nói chuyện với Gia Hảo như vậy? Nó chỉ là một đứa con nít, chị nói với nó chuyện bậy bạ như vậy mà coi được?"
Từ Thu Hoa bị Thẩm Tu Dương la cho một tràn liền hoảng sợ, nhưng nghĩ đến Lý Khanh Khanh nguyền rủa con trai mình như vậy, Từ Thu Hoa vẫn nhịn không được nói: "Tôi nói vậy thì sao? Ai bảo nó nguyền rủa con trai tôi, nó dám nguyền rủa con trai bảo bối tôi như vậy, dựa vào cái gì tôi không thể mắng con trai của nó?"
Từ Thu Hoa liên tiếp sinh ba đứa con gái, đứa con trai này là con út trong nhà, cho nên từ trước đến nay vẫn luôn cưng chiều.
Cô ta vừa nghe thấy Lý Khanh Khanh nói liền tức giận vô cùng, nếu không phải Thẩm Tu Dương đứng ở một bên nhìn, cô ta tuyệt đối đi lên xé rách miệng Lý Khanh Khanh kia, ai bảo dám nói hươu nói vượn, nguyền rủa con trai nhà cô ta.
Thẩm Tu Dương: "Chị dâu họ tôi tuy nói lời không dễ nghe, nhưng cũng không phải không có lý.
Tự bản thân chị hỏi con trai chị thử đi, hỏi xem ban nãy nó chạy đến nhà người ta làm cái gì?"
Vương Tiểu Phì đột nhiên nghe thấy nói đến mình, tức khắc sợ tới mức vội xoay người trốn ra phía sau lưng Từ Thu Hoa.
Nó thấy Từ Thu Hoa nghi hoặcnhìn về phía nó, lập tức cứng cổ nói: "Nương, con không có làm gì hết, là bọn họ ở nói hươu nói vượn đó!"
Nông gia không có hạng mục giải trí gì, hơn nữa hôm nay vì trời mưa nên đều nhàn rỗi ở nhà, bên này tiếng động ồn ào liền mau chóng hấp dẫn không ít người.
Vương Tiểu Phì nhìn thấy đám đồng bọn của mình bên trong đám người, thấy cả đám chột dạ sợ hãi, nó càng thêm không dám để người trong thôn biết tình hình thực tế.
Nhưng mà mặc kệ nó có nói hay không, thì chỉ cần nhìn bộ dáng hai đứa nhỏ nhà Thẩm gia, mọi người không phải đồ ngốc, đều đoán được là ai đang nói dối.
Hơn nữa ấn tượng của Vương Tiểu Phì trong mắt người trong thôn cũng không tốt, nó thường xuyên mang theo mấy đứa nhóc quậy giương oai khắp nơi, đôi khi còn bắt nạt mấy đứa con nhà người khác trong thôn.
Có không ít người vốn là bất mãn đối với nhà Vương Tiểu Phì, thấy thế liền có người nhịn không được lên tiếng nói: "Đây không phải Tiểu Hương, Tiểu Hảo sao? Sao mặt mũi, mình mẩy bị sao thế này?"
"Ai da, còn có máu nữa chứ? Vương Tiểu Phì lớn như vậy rồi, sao lại hung hăng tàn nhẫn ra tay đánh con bé chứ?"
"Một thằng nhóc mới choai choai, vậy mà đi bắt nạt con gái nhà người ta, về sau trưởng thành còn ai dám gả con gái cho nó chứ."
Thẩm Nhạc Hương bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy thật ngượng ngùng, liền vùi mặt vào trong lòng ngực Thẩm Tu Dương.
Dáng vẻ này của nó trong mắt người lớn, chính là đang ủy khuất đến lén khóc thầm.
Trần Đại Hách là người vốn giàu tinh thần trượng nghĩa, thấy bộ dáng hai đứa nhỏ một thân dơ hề hề, nhịn không được lên tiếng dỗ Thẩm Gia Hảo nói: "Gia Hảo ngoan, nói cho ông Đại Hách nghe xem nào, hai đứa con bị làm sao vậy?"
Thẩm Gia Hảo kỳ thật cũng có chút sợ hãi, đây vẫn là lần đầu tiên nó bị nhiều người vây quanh như vậy, nhưng mà nó biết ông Đại Hách đây là người tốt, vì thế liền ấp úng kể lại chuyện mới xảy ra.
Người trong thôn đại đa số đều là người thành thật, vừa nghe thấy đám nhóc Vương Tiểu Phì công nhiên cướp đồ vật còn đánh người, có không ít người liền nhịn không được xôn xào bàn luận.
Tuy rằng bọn họ không thích người phụ nữ Lý Khanh Khanh này, nhưng cũng phải cho nhà lão đại Thẩm gia chút mặt mũi, hơn nữa trong số bọn họ cũng có người từng chịu ơn Thẩm Mộ Quân.
Vì thế một đám người mồm năm miệng mười chỉ trích, ánh mắt nhìn Vương Tiểu Phì đều không quá thân thiện.
Chồng Từ Thu Hoa, Vương Đại Vĩ, sắc mặt âm u, hắn thấy bà vợ nhà mình còn muốn la lối khóc lóc pha trò, lừa gạt cho qua, liền đẩy đám người ra đi vào bên trong.
Vương Đại Vĩ tuy không phải người hảo tâm gì, nhưng lại là người cực kỳ sĩ diện.
Sau khi nghe được ngọn nguồn, liền đên mặt nói: "Vương Tiểu Phì, mau xin lỗi người ta đi!"
Vương Tiểu Phì vốn còn muốn vịt chết mạnh miệng, nhưng thấy sắc mặt cha mình đen đến dọa người, chỉ có thể không tình nguyện nói một tiếng xin lỗi.
Khi vừa nói xong, nó liền muốn xoay người chạy về nhà, nhưng mà Lý Khanh Khanh lại không muốn để nó đi.
Lý Khanh Khanh: "Chờ một chút, các người đánh con tôi một trận, xong rồi nói lời xin lỗi nhẹ bẫng như vậy là xong sao?"
Từ Thu Hoa tức khắc cáu giận, quay đầu lại trừng cô, liếc mắt một cái nói: "Cô còn muốn thế nào? Cô đừng có quá đáng, được một tấc lại muốn tiến một thước đi."
Chị em dâu Từ Thu Hoa thấy thế, cũng hùa theo Từ Thu Hoa nói một câu, "Vợ Thẩm lão đại, con nhà người ta cũng xin lỗi rồi, cô đừng có bám chặt không buông như vậy, cũng quá bất cận nhân tình đúng không?"
Mấy phụ nữ có quan hệ không tồi với Từ Thu Hoa nghe vậy, cũng vội hùa theo phụ họa.
"Đúng rồi đó, con nít mà, gây nhau ồn ào một chút, khó tránh khỏi có chút va chạm thôi."
Lý Khanh Khanh quét mắt nhìn đám người đứng xem náo nhiệt chung quanh, sau đó chỉ vào vết bùn và vết trầy trên người Thẩm Nhạc Hương, nói: "Nếu là con cái nhà các người, đang ngoan ngoãn ở trong nhà chơi, liền không biết tại sao lại bị một đám con nít bu vào đánh một trận, các người làm cha làm mẹ có thể rộng lượng không so đo được không?"
Mấy người vừa mới khuyên can nghe vậy, lại nhìn mấy dấu vết trên người Thẩm Nhạc Hương, lập tức liền ngậm miệng.
Bọn họ có thể nói như thế nào đây? Nói bọn họ sẽ rộng lượng không so đo sao, vậy để đám con nít ranh kia nghe được, còn không phải không kiêng nể gì đi ăn hiếp con cái nhà bọn họ? Nhưng là bọn họ cũng không dám nói so đo, cho nên chỉ có thể không tình nguyện ngậm miệng.
Sắc mặt Lý Khanh Khanh càng thêm lạnh xuống, cô vừa trấn an Thẩm Gia Hảo trong lòng ngực, vừa mắt lạnh tìm kiếm thân ảnh đại đội trưởng, thực mau cô liền thấy một người đàn ông mặt chữ điền đang đi về hướng bên này.
Đại đội trưởng của công xã bọn họ tên Lưu Văn Hậu, là một người đàn ông trung niên năm nay gần 40 tuổi.
Hắn không phải rất cao, như khí thế trên người lại không thể xem thường.
Người chung quanh thấy đại đội trưởng tới, lập tức chủ độngtránh nhường đường cho hắn.
Đại đội trưởng đầu tiên hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, sau đó có hơi ngoài ý muốn nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái.
Lấy hiểu biết của hắn đối với tính tình của Lý Khanh Khanh, con người khác đánh con nhà cô, sợ là mí mắt cô cũng không thèm nâng lên một chút.
Hắn thật sự là không rõ cô đang muốn làm gì?
Vốn dĩ chuyện này căn bản không tính lớn, chỉ cần Lý Khanh Khanh cũng giống như trước kia, không làm ầm ĩ, vậy đại đội trưởng như hắn cũng có thể vờ như không biết.
Nhưng mà hiện tại Lý Khanh Khanh lại mang theo con cái tới náo loạn, nếu hắn còn giả vờ không biết, nói không chừng sẽ rét lạnh lòng Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm gia.
Không nói Thẩm Mộ Quân là đại đội anh hùng, hắn thân là đại đội trưởng phải đặc biệt chiếu cố một chút.
Chỉ cần nói đến Thẩm Tu Dương trước mắt, hắn cũng không thể tùy tiện lừa gạt chuyện này cho qua.
Hơn nữa, nếu chuyện con cái Thẩm Mộ Quân bị người khi dễ truyền tới mấy thôn khác, hoặc là truyền đến tai cấp trên, đại đội bọn họ không tránh được bị người chê cười, nắm điểu yếu.
Rốt cuộc Thẩm Mộ Quân trở nên như vậy, đều là vì bảo hộ người trong đại đội bọn họ mà ra.
Lưu đội trưởng nghĩ nghĩ, quay đầu liếc mắt chung quanh một cái, sau đó cất cao giọng nói: "Là con cái nhà ai đánh người, nhanh chóng tự mình đứng ra đây cho ta, đừng có đợi ta qua nắm lỗ tai từng đứa kéo ra đây."
Lưu Đại Dương vẫn luôn tránh trong đám người nghe ngóng, nó không nghĩ tới sự tình sẽ nghiêm trọng thành như vậy.
Trong mắt Lưu Đại Dương, bọn nó chỉ là đánh một chút, ăn hiếp Thẩm Nhạc Hương một chút thôi mà.
Đang khi nó tâm thần không yên, lại đột nhiên nghe được lời đại đội trưởng nói, tức khắc sợ tới mức xoay người muốn chạy, đáng tiếc nó mới vừa chạy đã bị người xách cổ áo kéo lên.
Lưu Hạ Chí nhìn cháu trai nhà mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Đi qua đi,