Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
Rầm
Một tiếng sấm vang lên, một tia chớp lóe lên xé ngang bầu trời đêm.
Nguyễn Du Du từ từ mở mắt ra, cô xoa hai huyệt thái dương đau nhức của mình.
Khóe mắt nhìn thoáng qua tấm ga trải giường màu trắng, Nguyễn Du Du ngạc nhiên, cô từ từ ngồi dậy, cô phát hiện đây không phải là phòng ngủ của cô.
Gối, ga trải giường, bức tường cũng được sơn màu trắng, trong phòng chỉ có một vài món đồ đơn giản, bàn làm việc, tủ quần áo thông dụng, nhìn cách bày trí của căn phòng cô đón đây là phòng dành cho khách.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, Nguyễn Du Du khẽ nhíu mày.
Làn da của cô rất trắng, bời vì cô quanh năm không được nhìn thấy ánh mặt trời, nên làn da của cô trắng bệch nhìn rất yếu ớt.
Nhưng hiện tại nhìn tay của cô có vẻ đen, hơn nữa trên tay của cô còn có cả vết chai.
Nguyễn Du Du đứng dậy bước vào phòng vệ sinh, tấm gương lớn được đặt trên bệ rửa mắt, hình ảnh được phản chiếu lại đây là khuôn mặt của cô.
Lông mày, đôi mắt, cái mũi, miệng, lỗ tai đều giống cô y như đúc, nhưng lại đen hơn rất nhiều, làn da cũng thô ráp hơn rất nhiều.
Mái tóc dài ngang lưng hơi xoăn, dày bồng bềnh.
Nguyễn Du Du dùng tay véo má, một cơn đau truyền đến và nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ.
Vì quá chán, nên nhân lúc bố mẹ không ở nhà, cô lén chạy ra ngoài ban công ngắm mưa, kết quả là bị sét đánh trúng.
Điều này thực sự rất khó tin, quả sấm đó không giết chết cô còn biến làn da của cô trở nên đen hơn, thậm chí ngay cả tóc cũng dài ra.
Trong lòng cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, Nguyễn Du Du quay trở lại phòng ngủ, nhìn qua căn phòng một lượt.
Một chiếc điện thoại cùng một chiếc ví màu hồng được đặt bên cạnh cái gối.
Nguyễn Du Du mở ví ra xem, thấy bên trong chỉ có vài trăm tệ, còn có một tấm thẻ ngân hàng, và thẻ căn cước.
Tên, ảnh chụp, thậm chí cả ngày tháng năm sinh đều giống hệt với cô.
Chỉ có địa chỉ khác với cô.
Cô dùng ngón tay cái mở khóa điện thoại ra, mấy app trên điện thoại không phải mấy app mà cô thường dùng.
Nguyễn Du Du nhìn chằm chằm vào cái balo hoa đặt ở trên ghế.
Trong balo chỉ đựng những món đồ vật dụng sinh hoạt hàng ngày cùng với một túi hồ sơ.
Túi hồ sơ được thiết kế trong suốt, nên Nguyễn Du Du nhìn rõ dòng chữ màu đỏ "giấy xét nghiệm ADN", trong lòng liền dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cô vội mở túi hồ sơ ra, nhìn phía dưới tờ giấy, kết quả giám định: "...!Chu Quốc Vượng chính là ba ruột của Nguyễn Du Du."
Đầu của Nguyễn Du Du "Ong ――" một tiếng.
Cô đã xuyên vào quyển tiểu thuyết mới đọc tối qua!
Hôm trước vì nhặt được một quyển tiểu thuyết của người hầu, nữ phụ phản diện trong truyện trùng tên với cô, cô liền trốn trong chăn lén đọc truyện suốt cả đêm.
Trong tiểu thuyết, Nguyễn Du Du là một cô nhi, cuộc sống trải qua vô cùng khó khăn.
Vào một ngày nọ, đột nhiên nhà họ Chu ở Yến Thành tìm đến gặp Nguyễn Du Du, họ nói cô chính là con gái ruột của Chu Quốc Vượng, bởi vì lúc ở bệnh viện đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, có cặp vợ chồng lén tráo đổi con của mình với con Chu gia.
Chu gia sau khi biết tin, liền lén đi tìm Nguyễn Du Du, trộm một sợi tóc của cô, và đi làm xét nghiệm ADN.
Cứ như vậy, trước ngày sinh nhật một hôm, Nguyễn Du Du đã trở thành vị tiểu thư của Chu gia, cô đi đến Yến Thành, và ở trong ngôi biệt thự của Chu gia.
Ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ, cùng ánh mắt lạnh nhạt của cha mẹ, cùng những lời thì thầm to nhỏ của mấy người hầu, khiến cho Nguyễn Du Du cảm thấy rất sợ hãi và lạc lõng.
Nhìn cô gái đang khoác tay mẹ của mình, mặc bộ váy tinh xảo xinh đẹp như một tiểu công chúa, đang nhìn cô bằng ánh mặt lạnh lùng và cao ngạo, càng khiến cho cô cảm thấy tự ti và tức giận.
Tuy nhiên, cô cũng chỉ ở cùng với người nhà mấy hôm, mấy ngày sau, cô phải nghe theo sự sắp xếp gia đình, gả cho Thẩm đại thiếu gia―― Thẩm Mộc Bạch.
Nghe đồn, Chu gia và Thẩm gia đã sớm có hôn ước, sức khỏe của Thẩm lão gia ngày càng yếu, ông ấy hy vọng trước khi chết nhìn thấy đứa cháu đích tôn kết hôn, nên Nguyễn Du Du cùng Thẩm Mộc Bạch vội vã đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận, và rời khỏi Chu gia.
Chỉ là Nguyễn Du Du không thích Thẩm Mộc Bạch, cô có tình cảm với nam chính trong truyện.
Cô lưu luyến si mê nam chính, còn đối với nữ chính Chu Dung Dung dần nảy sinh lòng đố kỵ và hận thù.
Nếu không phải Chu Dung Dung chiếm mất thân phận tiểu thư của cô, người hạnh phúc bên nam chính phải là cô mới đúng.
Lòng hận thù khiến cô đánh mất lý trí, sau khi Thẩm Mộc Bạch xảy ra tai nạn ngoài ý muốn và chết, cô nhiều lần liên tiếp đi hãm hại Chu Dung Dung, kết cục bị nhốt vào tù, cuối cùng giết một cách thê thảm.
Lúc Nguyễn Du Du đọc quyển tiểu thuyết này, cô cảm thấy rất tức giận, nhưng bởi vì nữ phụ phản diện trùng tên với cô, ngoài mặt cô tỏ ra ghét bỏ, nhưng vẫn cố thức đến đêm để đọc xong quyển tiểu thuyết này.
Không ngờ rằng, hiện tại cô đã xuyên vào nữ phụ phản diện Nguyễn Du Du.
Điều mà cô không thể ngờ rằng, nguyên chủ không chỉ có tên giống hệt cô, mà ngoại hình cũng giống hệt nhau, thậm chí là cả hai còn sinh cùng ngày.
Nhưng thực ra cơ thể này khỏe mạnh hơn cô rất nhiều, hoàn toàn đối lập với cơ thể yếu ớt của cô, chỉ cần không để ý là lại sinh bệnh.
Nguyễn Du Du nhét bản báo cáo xét nghiệm ADN vào trong túi hồ sơ, cô nghĩ cách làm sao để có thể thoát khỏi cơ thể này.
Mặc dù cô rất ghen tị với khối cơ thể này, nhưng rốt cuộc thì nó không phải là của cô.
Cô cầm điện thoại lên, thuần thục nhấn số điện thoại của mình.
"Xin lỗi, số máy của quý khách đang gọi hiện không tồn tại." Di động truyền đến giọng nữ quen thuộc, cô vội vàng ấn gọi số điện thoại của bố mẹ.
Kết quả là vẫn thất bại.
Cô sinh cùng ngày với nguyên chủ, mà bọn cô sống cùng một thời đại.
Bố mẹ cô cũng sinh sống làm việc tại Yến Thành, tại sao số điện thoại của họ lại biến thành không tồn tại.
Nguyễn Du Du vẫn không chịu từ bỏ, cô vội gọi vào số máy bàn nhà mình.
Vẫn không tồn tại.
Nguyễn Du Du ngây người nhìn điện thoại, thế giới cô đang sống cùng với thế giới này, chẳng lẽ là hai thế giới song song.
Liệu cô có thể quay lại được không?
Không biết từ lúc nào, cơn mưa đã tạnh, từng tia nắng xuyên qua tán lá, mang theo hương vị của sự sống.
Tiếng nói chuyện ở bên ngoài vọng vào, Nguyễn Du Du dừng lại để nghe.
"Cái người ở trên lầu hai đến giờ này rồi vẫn chưa chịu dậy.
Hôm nay là ngày sinh nhật tiểu thư Dung Dung, tại sao cô ta lại lười biếng như vậy?"
"Đừng bảo cô ta tưởng mình là tiểu thư thiên kim."
"Cho dù cô ta có là tiểu thư thật, thì làn da của cô ta còn thô ráp hơn cả tôi."
"Nghe đồn rằng, từ nhỏ cô ta đã phải đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền, chậc chậc, đúng là tội