Edit: Nhi
Beta: Hương
Việc huấn luyện quân sự của ngày hôm nay không còn vất vả như hôm qua nữa.
Nghỉ, nghiêm, quay trái, quay phải, hay đi đều gì đó rốt cuộc cũng chỉ là di chuyển, so với kiểu đứng quân sự hôm qua vẫn là thoải mái hơn nhiều.
Hơn nữa, sau trận áp đảo tinh thần như hôm qua, hôm nay các giáo viên đối với các nữ sinh sẽ có chút chiếu cố, chọn một chỗ râm mát ở sân chơi để luyện tập,
Nguyễn Du Du và Chử Viện đều mang theo hai chiếc bình giữ nhiệt.
Lúc nghỉ ngơi, cả hai chọn một chỗ mát ở góc sân tập, Nguyễn Du Du đổ nước ra cốc rồi uống từng ngụm nhỏ.
Thẩm Mộc Dương tay cầm hai chai nước mát đi từ xa, thấy Nguyễn Du Du mang nước đến, bước chân anh chậm lại.
Tất cả các bạn học hôm nay toàn bộ đều đã rút được kinh nghiệm từ buổi huấn luyện hôm trước, ai nấy đều đã chuẩn bị nước, nhưng vì thời tiết quá nóng, nước đã không còn mát.
Nhìn sang Nguyễn Du Du và Chử Viện ai nấy đều thầm ngưỡng mộ, quyết định nghỉ trưa cũng sẽ đi mua cho mình một chiếc bình giữ nhiệt như thế.
Trần Mai nhìn thấy Thẩm Mộc Dương, liền đem chai nước trên tay mình giấu đằng sau các bạn học, vừa lon ton chạy về phía Thẩm Mộc Dương vừa vẫy tay với anh từ xa.
Thẩm Mộc Dương xoay người đi thản nhiên như không thấy.
Thấy một màn như vậy, tiếng cười khúc khích đâu đó đằng sau vang lên, Trần Mai đột nhiên xoay người, lại không phát hiện ra là ai đang cười mình.
Cô quẳng ánh mắt giận dữ đảo một lượt xung quanh, Trần Mai sải bước đến trước mặt Nguyễn Du Du, giận dữ hỏi: " Vừa rồi là mày cười tao?"
Nguyễn Du Du ngẩng đầu nhìn với vẻ mặt khó hiểu, "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi lại phải cười cô?"
Trần Mai đương nhiên không thể đem câu chuyện xấu hổ vừa nãy lặp lại, là cô ta nhiệt tình chạy về phía Thẩm Mộc Dương, nhưng hắn ta lại quay đầu bỏ đi, Trần Mân cho rằng là Nguyễn Du Du đang cố ý hỏi mình câu hỏi đó.
" Đừng có tự mãn quá sớm!"
Nguyễn Du Du ngẩn người giương mắt nhìn Trần Mân bỏ đi, sau đó quay sang hỏi Chử Viện: " Trưa nay mình nghỉ ngơi ở nơi gần trường, có tủ lạnh, có muốn mình đổ đầy cho cậu một bình nước lạnh không?"
"Cần gì phiền phức như vậy" Chử Viện cười.
" Cửa hàng tiện lợi trong trường nơi nào chả có nước đá, chỉ cần mua một chai rồi đổ đầy bình trước khi vào huấn luyện là được."
.....
Buổi huấn luyện hôm nay khá nhẹ nhàng, suôn sẻ, sau khi kết thúc, Nguyễn Du Du cùng Chử Viện cùng nhau đi ăn trưa.
"Hôm qua mình đã ăn thử ở quán ăn này, hương vị thức ăn quả nhiên rất bình thường, còn cậu, cảm thấy ngon không?" Nguyễn Du Du hỏi Chử Viện.
Chử Viện lắc đầu: "Mình đi là quán ăn phía Nam, đây là lần đầu tiên mình ăn ở đây, mùi vị...!thật sự là một lời khó nói hết, Du Du, cậu biết chỗ nào có đồ ăn ngon không?"
Nguyễn Du Du bật cười, Chử Viện nhìn qua liền biết chính là tiểu thư nhà giàu, cấp ba còn là học sinh ngoại trú, hẳn là chưa bao giờ ăn một bữa cơm thịnh soạn ở căn tin.
"Vậy thì đi căn tin đi, mình nghe nói rằng trường này ngoại trừ 4 quán cơm Đông, Nam, Tây, Bắc thì còn có 3 căn tin."
Nguyễn Du Du nói rồi lấy điện thoại ra, nhìn qua bản đồ chọn một căn tin gần đây nhất rồi chỉ cho Chử Viện: "Chỗ này thì sao?"
Chử Viện vui vẻ đồng ý: "Đi thôiii"
Căn tin cũng có thể gọi đồ ăn như ở quán, có điều hai người họ đến đây có chút trễ, tất cả bàn ăn đều đã có người.
Chử Viện tiếc nuối: " Tin tốt chính là nhìn quán đông vui như thế này thì đồ ăn so với quán vừa nãy chắc chắn rất ngon, còn tin xấu là nếu lần sau lại đến lúc 12 giờ trưa, mình đoán chắc là chúng ta sẽ không còn chỗ đâu."
Nguyễn Du Du buồn bã nói thêm: "Mình đã xem qua thời khóa biểu của chúng ta, từ thứ hai đến thứ 6 đều là những tiết học bắt buộc."
Chử Viện vẻ mặt bi thương đưa ra kết luận: "Cũng có nghĩa là chúng ta học kì này đều đừng hòng nghĩ đến việc được ăn buổi trưa ở đây nữa..."
Nguyễn Du Du càng buồn hơn: "Cậu vẫn còn có thế đến đây ăn tối, còn mình thì phải đợi học kì sau, đương nhiên, học kì sau nghe có vẻ không có hi vọng, nghe nói kì sau còn phải học nhiều môn nữa."
Hai người đưa ánh mắt thất vọng nhìn nhau, vẻ mặt cam chịu quay về quán ăn.
"Du Du—— " Một giọng nam trong trẻo cất lên.
Nguyễn Du Du theo giọng nói mà quay lui, bắt gặp đôi mắt hoa đào của một học trưởng đang vẫy tay chào cô.
"Học trưởng?" _ Nguyễn Du Du kéo Chử Viện lại.
"Du Du, ngồi xuống cùng ăn đi".
Thẩm Mộc Dương lúc này đang ngồi một mình ở bản ăn 4 người, anh chỉ vào hai chiếc ghế đối diện " Đây là bạn học của cô? Hay là cùng ngồi xuống đi?"
Nguyễn Du Du không ngồi, cau mày hỏi: "Học trưởng, làm sao anh biết tên tôi?"
Cô nhớ rằng bọn cô chưa từng giới thiệu qua bản thân, cô cũng không biết danh tính người trước mặt.
Đôi mắt hoa đào của anh đầy ý cười, Thẩm Mộc Dương cất lời: "Lúc này đi quán ăn là đông người nhất, cô trước hết nên ngồi xuống đi đã, tôi sẽ nói cho cô biết"
Nguyễn Du Du cảm thấy có lý, vì vậy bèn kéo Chử Viện ngồi xuống, ánh mắt vẫn đặt vào vị học trưởng kia, chờ hắn ta giải thích.
Chử Viện thì muốn rời đi, theo cô thấy vị học trưởng này chính là muốn theo đuổi tiểu khả ái này của cô, nên tự khắc sẽ tìm cách để biết tên.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của tiểu khả ái thì cô quyết định ở lại.
Cho dù có phải làm bóng đèn cô cũng phải đợi đến khi tiểu khả ái này nhận lời thì học trưởng mới không căng thẳng như vậy mới tránh bị nghi ngờ.
" Haiz..Vốn dĩ là muốn cô gọi tôi tiếng "học trưởng" thêm vài ngày nữa" Thẩm Mộc Dương bất lực thở dài.
"Du Du, xin giới thiệu với cô, tôi là Thẩm Mộc Dương"
"A—- Anh...!Anh..."
Nguyễn Du Du ngạc nhiên đứng bật dậy, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Mộc Dương, lắp bắp nói không nên lời.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, Chử Viện thấy thế đành kéo nhẹ Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du lúc này mới hết sững người, vội vàng ngồi xuống, ánh mắt không tin được nhìn vào Thẩm Mộc Dương, lại nói, nếu cô không hỏi tên anh ta, thì cũng chẳng biết được anh ta lại là Thẩm Mộc Dương, dáng vẻ anh ta trông cũng không giống Thẩm Mộc Bạch hay ông cụ chút nào.
"Du Du, sao vậy? Anh ta có phải là có gì đó bất ổn không? Có cần mình gọi cảnh sát không?" Chử Viện ghé vào tai Du Du nói nhỏ.
Biểu cảm của Du Du trông thật khó tả, nói không nên lời: "Anh ta...!anh ta..
chính là em trai..
của chồng mình."
Chử Viện: "..."
Tiểu khả ái vậy mà thật sự đã kết hôn, vị học trưởng trước mặt lại còn là em trai của chồng cô.
Bất giác cô không biết mình đang ngạc nhiên về điều gì, nghĩ một chút cuối cùng vẫn hỏi câu vừa hỏi:"Vậy..anh ấy có nguy hiểm không?"
"Đừng lo, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật đấy nhé, một chút nguy hiểm cũng không có." _ Thẩm Mộc Dương dang hai tay ra, làm vẻ mặt vô tội.
"Anh sớm đã biết tôi là ai?" Nguyễn Du Du đưa đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thẩm Mộc Dương, nghiến răng phun ra hai chữ "Em, trai!!!"
Thẩm Mục Dương mặt đầy ý cười nói: " Đúng vậy, ông cụ đã cho tôi xem ảnh của cô trong điện thoại, là ảnh do ông cụ chụp lúc cô đang ngồi ngắt cành hoa hồng trong dàn hoa tử đằng.
Thế nên, vào ngày nhập học, tôi nhìn qua một cái liền biết là cô."
Nguyễn Du Du không nhớ được làm thế nào lại có ảnh trong điện thoại của ông cụ, nhưng theo lời Thẩm Mộc Dương, bức ảnh đó có lẽ là được chụp lén.
" Chị không biết ông cụ tự hào về chị như thế nào đâu.
Ông nói chị là chú cá koi nhỏ của nhà chúng ta và là ngôi sao nhỏ may mắn của ông ấy.
Ông cụ đã căn dặn tôi kĩ càng rằng phải chăm sóc chị ở trường và không để chị phải chịu ấm ức."
"Vậy tại sao cậu lại giả vờ không biết chị?" Nguyễn Du Du mím đôi môi hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên
"Thì