Nguyễn Du Du cùng Trần Mai được đưa vào phòng y tế của trường.
Hai người chỉ bị thương ngoài da.
Vừa nãy Nguyễn Du Du bị đấm vào trán, bây giờ bị sưng tấy lên.
Còn Trần Mai thì thảm hơn nhiều, lúc nãy bị té ngã nên trên khuôn mặt bị một vài vết trầy xước nhẹ, chỉ có mũi là bị chảy máu, trên lưng vẫn còn in hằn dấu chân của Nguyễn Du Du.
Thẩm Mộc Dương khóc không ra nước mắt, cảm thấy tiền đồ của mình sắp bị hủy hoại, nếu để ông nội cùng anh trai biết rõ ràng anh ta có mặt ở đấy mà vẫn để chị dâu nhỏ bị thương, không biết anh ta sẽ bị hành hạ như thế nào, trước đó ông nội còn cố ý dặn dò anh ta nhất định phải bảo vệ chị dâu nhỏ không được để cô bị bắt nạt.
Chỉ cần nghĩ đến, anh ta có thể tưởng tượng ra ngày tháng khổ cực của mình trong tương lai, anh ta hận không thể xé xác Trần Mai ra.
Nhưng ở phía bên này, Trần Mai đang gào khóc làm loạn: "Tôi đã hủy dung! Trời ơi, có máu! Khuôn mặt của tôi đã bị hủy hoại! Nguyễn Du Du, tao nhất định phải giết mày!"
"Đó là máu mũi thôi." Bác sĩ lạnh lùng lên tiếng, thuần thục xử lý vết thương..
Trần Mai lôi điện thoại ra gọi cho người nhà, gào khóc: "Ba mau đi đến đây, con bị người ta đánh đến bị hủy dung rồi.
Oa oa."
Thấy Trần Mai gọi người lớn trong nhà đến, Thẩm Mộc Dương cũng lôi điện thoại ra, có hơi do dự.
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Dương, khẽ lắc đầu, ra hiệu cho anh ta không được gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch.
Vết thương của cô không nặng, cô không muốn để Thẩm Mộc Bạch tới.
Giáo viên chủ nhiệm và cố vấn sau khi biết tin liền chạy đến đuổi mấy người đang hóng chuyện ra khỏi phòng y tế, vì không muốn để chuyện này lộ ra ngoài, nên đã bảo các bạn trong lớp tiếp tục trở lại sân tiếp tục tập quân sự.
Chử Viện lo lắng, ngập ngừng một lúc liền rời đi.
Thẩm Mộc Dương không chịu rời đi, đừng ở bên ngoài nhìn chằm chằm vào phòng y tế.
Cho dù Nguyễn Du Du không cho phép Thẩm Mộc Dương gọi điện thoại báo, nhưng chuyện này không thể giấu diếm được, nếu để anh trai biết được hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Anh...chị dâu...đang bị thương, đã được bác sĩ xử lý qua, không nghiêm trọng.
Có vẻ như là..." Thẩm Mộc Dương còn chưa nói hết câu, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Thẩm Mộc Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào điện thoại, mất nửa ngày trời vẫn chưa lấy lại phản ứng, ý của anh trai...!là...!không muốn liên quan đến chuyện này sao???
Giáo viên chủ nhiệm đang kiên nhẫn giải thích cho Trần Mai cùng Nguyễn Du Du nghe, đối với ông ta ai đúng ai sai không quan trọng, cách giải quyết tốt nhất trong chuyện này chính là nói trong lúc tập luyện quân sự cả hai vì đứng quá gần nên đụng vào nhau, cuối cùng xảy ra đánh nhau, đối với ông ta, đối với lớp không ảnh hưởng quá nhiều.
"Không may đụng phải!!! Thầy giáo, thầy nhìn vết thương trên mặt em đi, rõ ràng là Nguyễn Du Du cố tình giơ chân lên đá vào người em! Bây giờ dấu chân vẫn còn ở trên lưng!" Trần Mai bật khóc nức nở, xoa phần lưng bị thương của mình.
Giáo viên chủ nhiệm: "Nhưng tôi nghe bạn học và thầy giáo kể lại, rõ ràng em đi đến đến trước mặt Nguyễn Du Du đánh em ấy trước."
"Không phải, lúc đó là em nhớ nhầm động tác, đáng lẽ động tác đó phải giơ chân lên nhưng em lại giơ tay lên, vì quá hoảng nên em đứng không vững.
Còn Nguyễn Du Du, em nhìn thấy rất rõ cô ta cố tình đánh em!"
Nguyễn Du Du cầm túi đá chườm lên vết thương, cặp mắt hạnh tràn ngập sự tức giận: "Động tác xoay người giơ chân lên đá đó cùng một động tác, chân đã giơ lên rồi, tôi không kịp thu lại, tôi cũng không phải cao thủ võ lâm làm sao động tác của tôi có thể chuẩn xác như vậy.
Còn cậu, rõ ràng động tác này không hề sử dụng đến tay, cậu giả bộ như đứng không vững cố tình lao về phía tôi, ai mà tin tưởng cậu có vô tình hay cố ý?"
Giáo viên chủ nhiệm đau đầu, hai người đều nói mình vô tội, còn đối phương mới là cố ý, hết lần này đến lần khác, hai người không ai chịu nhường ai.
Ông ta dễ dàng nhìn ra được chân tướng sự việc, Trần Mai lợi dụng thời cơ đánh Nguyễn Du Du, Nguyễn Du Du đáp trả lại bằng một cú đá.
Dù kết quả có như thế nào, cũng sẽ gây bất lợi cho ông ta, và cả hai học sinh này đều không có lợi.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Các em có biết đánh nhau trong trường thì sẽ gây hậu quả lớn như thế nào không? Nhẹ thì bị ghi vào trong học bạ phải ở lại trường học thêm 1 năm nữa, nặng thì bị đuổi học.
Nếu như hai người bọn em không chịu giảng hòa, cứ khăng khăng bảo vệ quan điểm của mình.
Ngay cả tôi cũng không thể giúp được hai em, đành phải nhờ lãnh đạo nhà trường vào cuộc."
Trần Mai cùng Nguyễn Du Du đều giữ im lặng.
Chẳng ai muốn bị nhà trường trừng phạt cả, Nguyễn Du Du lo lắng, mãi cô mới được cơ hội đi đến trường, cô không muốn bị tuột mất cơ hội.
Giáo viên chủ nhiệm thấy hai người đã bình tĩnh lại: "Trần Mai, Nguyễn Du Du không kịp thu chân lại, em thấy đúng như vậy không?"
Trần Mai cắn răng khẽ gật đầu.
Giáo viên chủ nhiệm quay sang nhìn Nguyễn Du Du: "Nguyễn Du Du, Trần Mai do đứng không vững nên mới va vào em, do em ấy không nhớ động tác, nên cú đấm đó chỉ vô tình đâm trúng em, em cảm thấy như vậy có đúng không?"
Nguyễn Du Du nắm chặt lấy túi chườm đá, bàn tay của cô dần trở nên trắng bệch, lông mi dài khẽ chớp mấy cái, cô mím chặt môi lại, khẽ gật đầu nói "vâng."
Thấy hai người đã chịu "hoà giải", giáo viên chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, nếu hai người bọn họ vẫn không chịu nhượng bộ, đợi phu huynh hai gia đình đến, thấy con của mình bị thương, lại nghe con mình khóc lóc kể lại, chắc chắn tình huống sẽ trở nên phức tạp.
Nếu bọn trẻ không có ý kiến gì, chắc chắn phụ huynh sẽ bỏ qua chuyện lần này.
Nguyễn Du Du và Trần Mai vẫn không ai chịu nhìn ai, giáo viên chủ nhiệm đành phải đứng giữa khuyên bảo, bạn bè trong lớp phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu có hiểu lầm sau này rất khó hòa đồng với nhau...
Bên ngoài phòng y tế truyền đến giọng nói vừa lo lắng vừa thấp thỏm của Thẩm Mộc Dương: " Anh, anh đã —— "
"Rầm —— " một tiếng, cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra, Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng tiến vào.
Cặp mắt đen nháy tràn ngập băng giá, bờ môi mỏng mín thành một đường thẳng, Thẩm Mộc Bạch không thèm để ý đến mấy người kia, anh vội vàng đi đến trước mặt Nguyễn Du Du, ngón tay thon dài chạm vào túi chườm nước đá, nhẹ nhàng kéo ra.
Trên trán của cô có một cục u, sưng tấy lên.
Ngón tay cái khẽ chạm vào vết thương đó, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch rất nhẹ nhàng, trầm ấm không thể nghe thấy cảm xúc bên trong: "Du Du, em có đau không?"
Bờ môi đỏ mọng của Nguyễn Du Du mím chặt lại, khóe mắt đỏ ửng lên, mặc dù vừa nãy cô bình tĩnh như thế nào, nhưng khi nhìn thấy anh xuất hiện, trong lòng cô có chút xót xa.
Cô khẽ lắc đầu một cái, nói nhỏ vào tai anh: "Thầy giáo có nói, nếu xảy ra đánh nhau sẽ bị đuổi học, nên bọn em...!đã giảng hòa."
Thẩm Mộc Bạch quay sang nhìn Trần Mai và giáo viên chủ nhiệm bên cạnh.
Cặp mắt đen nháy tĩnh lặng không gợn sóng, nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hoảng sợ.
Trần Mai bất giác co rụt người lại, đột nhiên trong lòng giáo viên chủ nhiệm có chút bất an.
Thẩm Mộc Bạch cầm túi chườm nước đá đặt lên trên trán Nguyễn Du Du, dịu dàng nói: "Không sao đâu, Du Du, em đừng sợ."
Anh cố áp chế cơn tức giận lòng xuống.
Ba chữ "Không sao đâu" không chỉ dùng để an ủi cô nhóc này, mà còn dùng để thuyết phục chính bản thân anh.
Hồi anh còn đi học, anh chẳng sợ bố thằng nào hết, ngay cả hiệu trưởng cũng đừng hòng bắt anh cúi đầu xuống chấp nhận hòa giải với người khác, nếu có ai dám trêu chọc anh, anh phải hành hạ đối phương đến khi họ cúi đầu xin lỗi, anh mới chịu tha cho họ.
Nhưng lần này người gặp rắc rối chính là cô nhóc.
Cô mong đợi ngày đến trường đi học, lúc nhận thư thông báo cô phấn kích như vậy, vì muốn theo kịp các bạn trong lớp cô chăm chỉ học bài, còn cẩn thận ghi vào một quyển sổ, nên anh biết chuyện học hành đối với cô rất quan trọng.
Anh hiểu được ý của giáo viên chủ nhiệm, muốn chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ, đây là chiêu thức các giáo viên hay dùng, bọn họ không mong đợi chuyện này xảy ra, và càng hy vọng chuyện này không xảy ra ở lớp mình.
Không sao cả, trên đời này không chỉ có một con đường để đi, nếu Trần Mai không chịu xin lỗi, vậy hãy để Trần gia gánh chịu cơn tức giận của anh.
Giáo viên có thể khiến cô nhóc đồng ý hòa giải với đối phương, nhưng lại không thể quản được việc anh có đồng ý chịu hòa giải với Trần gia hay không.
...
Bởi vì Nguyễn Du Du và Trần Mai đã đồng ý "hoà giải", lại còn có giáo viên chủ nhiệm đứng giữa, nên lúc cha của Trần Mai đến cũng không làm loạn, chỉ ném ánh mắt khinh bỉ về phía Thẩm Mộc Bạch, rồi dẫn Trần Mai rời đi.
Thẩm Mộc Bạch mang theo Nguyễn Du Du đi thẳng về nhà.
Lúc hai người từ phòng y tế bước ra, Thẩm Mộc Dương vội vàng chạy đến hỏi thăm: "Anh..."
Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nhìn anh ta một cái, khoác vai Nguyễn Du Du rời đi.
Thẩm Mộc Dương: "..."
Xong rồi xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi, anh trai tức giận đến mức không muốn xử lý anh ta, chờ sau khi xử lý chuyện kia xong, anh trai chắc chắn sẽ xử lý anh ta, giờ chết của anh ta đã được định.
Nguyễn Du Du tò mò quay sang nhìn, ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Mộc Bạch: "Tại sao em cảm thấy Thẩm Mộc Dương có hơi đáng thương, hình như anh ta sắp khóc thì phải?"
Thẩm Mộc Bạch lạnh lùng nói: "Có thể cậu ấy đang có tâm sự."
Nguyễn Du Du nghiêng cái đầu nhỏ, suy nghĩ một lúc, cô không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô thấy Thẩm Mộc Bạch có vẻ không để ý đến chuyện này, nên cô không để tâm đến chuyện đó nữa.
Thẩm Mộc Bạch lái xe đưa cô về nhà, Nguyễn Du Du gọi điện thoại báo cho Vĩnh Lạc, bảo Thẩm Mộc Bạch đã đến đón cô, bảo anh ta không cần chờ cô nữa.
Suốt dọc đường, Thẩm Mộc Bạch luôn giữ im lặng, nhíu mày lại, cặp mắt đen nháy sâu thẳm, đốt ngón tay đang để trên vô lăng dần trở nên trắng bệch.
"Thẩm tiên sinh, chuyện này..." Mặc dù anh không hề hỏi, nhưng Nguyễn Du Du biết anh đang rất tức giận, cô vội kể lại cho anh nghe toàn bộ mọi chuyện: "Chuyện ngày hôm nay, thực ra em cũng không hề bị thiệt thòi, vết thương của Trần Mai nặng hơn em rất nhiều, cô ấy còn bị đá một phát vào lưng, ngã lăn quay ra đó, mặt còn bị trầy xước, lại còn bị chảy máu mũi."
Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, trong lúc kể lại câu chuyện không hề cảm thấy tức giận, điều đó càng khiến cho Thẩm Mộc Bạch khó chịu, anh không muốn cô phải chịu uất ức.
"Du Du, Trần Mai cố tình đúng không?"
"Cô ấy đương nhiên là cố tình!" Nguyễn Du Du phồng má lên, cặp mắt hạnh xinh đẹp vừa tròn vừa đen nháy, bên trong còn ẩn chứa sự tức giận: "Nhưng thầy giáo đã nói cô ấy không cố tình gây sự, cho nên...!đành phải bỏ qua thôi."
"Không sao đâu, Du Du, vẫn còn cách giải quyết khác nữa.
Đứng sau lưng Trần Mai chính là Trần gia, chúng ta không thể động đến Trần Mai, nhưng chúng ta có thể gây khó dễ cho Trần gia." Giọng nói của Thẩm Mộc Bạch mang theo sự lạnh lùng.
Hàng lông mi dài cong vút của Nguyễn Du Du khẽ nhấp nháy, cô lẩm nhẩm câu nói này ở trong lòng, đột nhiên ánh mắt của cô phát sáng lên: "À, anh định dùng câu nói Trời lạnh để vương gia phá san sao?"
"Hả?"
"Trong phim các tổng giám đốc bá đạo thường nói câu này: Hôm nay trời lạnh quá, Vương gia phải phá sản, gọi tắt là Trời lạnh vương phá." Nguyễn Du Du vui vẻ nói, cô vuốt cằm, khẽ nheo mắt lại, cố gắng bắt chước giả vẻ lạnh lùng bá đạo của tổng tài, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Hôm