Edit: Vincent
Beta: Laune
Về đến nhà, Thẩm Mộc Bạch lau lại điện thoại của Nguyễn Du Du một lần nữa, mở nắp sau điện thoại lên để kiểm tra, điện thoại vẫn có thể dùng được, chỉ là góc trên bên trái màn hình xuất hiện vết nứt nhỏ.
"Đã muộn rồi, ngày mai anh đổi điện thoại cho Du Du, em có muốn dùng điện thoại của anh trước không?" Thẩm Mộc Bạch chỉ vết nứt trên màn hình điện thoại cho Nguyễn Du Du xem.
Nguyễn Du Du cầm tới nhìn một chút, "Không sao đâu, không ảnh hưởng gì đến việc sử dụng, ngày mai rồi nói sau."
Mu bàn tay trắng như tuyết của cô bầm tím một mảnh, Thẩm Mộc Bạch kéo tay cô lại, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím.
Trong một thời gian ngắn như vậy, cô đã bị thương hai lần.
"Chút vết thương này không sao cả, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Đôi mắt to tròn trong veo đen láy, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: "Thẩm tiên sinh, tôi..."
Cô vốn dĩ cho rằng đây là một cơ hội tốt để chứng minh bùa chữa thương của mình có tác dụng, chỉ cần cô vẽ bùa chữa thương trước mặt anh, rồi dùng trên mu bàn tay của mình, như vậy anh sẽ thấy được hiệu quả của lá bùa.
Tuy nhiên, anh lo lắng cho vết thương của Triệu Húc Phong, tự trách lại áy náy, cha mẹ Triệu trong quá trình chạy chữa cho Triệu Húc Phong đã thất vọng quá nhiều lần, tâm trạng của anh chắc cũng không khá hơn là bao.
Huống hồ, nếu bùa trị thương của cô không thể chữa khỏi cho Triệu Húc Phong, chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của anh thay đổi, một lần nữa nhen nhóm hy vọng rồi lại tuyệt vọng sao?
Nguyễn Du Du do dự, hàng mi thật dài chớp chớp, trong đôi mắt to tròn có sự mờ mịt không biết làm sao.
Bàn tay với những ngón tay thon dài của Thẩm Mộc Bạch đặt trên đầu cô, xoa xoa mái tóc dài mềm mại bồng bềnh kia: "Du Du làm sao vậy?" Cô trông giống như một con nai con bị lạc trong rừng vào buổi sáng sớm, ngây thơ và bối rối.
"Tôi, ngày mai tôi muốn đi dạo trung tâm mua sắm, mua điện thoại di động mới, mua thêm vài bộ quần áo dày hơn." Nguyễn Du Du cuối cùng cũng đã thay đổi quyết định của mình, cô quyết định lén lút dùng bùa trị thương cho Triệu Húc Phong một thời gian, nếu có hiệu quả thì mới nói cho người khác biết.
"Vậy à, vậy anh sẽ đi cùng Du Du, trời lạnh rồi, Du Du nên mua thêm quần áo."
Bọn họ vẫn đi trung tâm thương mại trước đó, vì sự việc diễn ra ở quầy thu ngân lần trước nên cả trung tâm thương mại đều biết Thẩm Mộc Bạch và Nguyễn Du Du.
Bọn họ vừa bước vào cửa trung tâm thương mại, tựa như kéo chuông báo động khiến tất cả nhân viên đều im lặng, quản lý mập rón rén đi theo họ cách đó không xa.
Nguyễn Du Du đi xem điện thoại trước, bình thường cô thích cầm điện thoại chơi, màn hình to rất bất tiện.
Chủ quầy tươi cười vô cùng thân thiết, kiên nhẫn vô cùng, thấy ánh mắt Nguyễn Du Du nhìn về phía chiếc điện thoại di động nào, lập tức lấy nó ra giới thiệu một phen.
Nguyễn Du Du không biết nhiều về điện thoại di động, cho tới bây giờ cô đều nhìn bề ngoài, chọn mấy cái mà mình cảm thấy thuận mắt, quay đầu hỏi Thẩm Mộc Bạch: "Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy cái nào tốt? "
"Cái này đi." Thẩm Mộc Bạch biết mấy cái điện thoại này đều là những cái tiểu cô nương nhìn trúng, anh chỉ cái có hiệu suất tốt nhất, cô thích xem video, đôi khi mở ứng dụng sẽ quên tắt, đồng thời mở mấy cửa sổ, nếu hiệu suất quá kém sẽ bị giật lag.
Nguyễn Du Du gật gật đầu, "Vậy thì lấy cái này."
Chủ quầy thuần thục in hóa đơn, bảo một nhân viên khác cầm thẻ của Thẩm Mộc Bạch đi trả tiền, cười nói: "Điện thoại này mới ra mắt không lâu, hiệu suất rất tốt." Thật ra chính bản thân cô ấy cũng vừa mới mua loại này, nhưng cô ấy không dám nói mình dùng giống như người ta, bởi vì rất nhiều người không thích người khác dùng cùng loại với mình, nhất là người có tiền.
Hộp đựng điện thoại không lớn được bỏ vào túi giấy tinh xảo, chủ quầy đột nhiên nhớ tới ốp điện thoại di động mình vừa mua chưa dùng, lấy ra cho Nguyễn Du Du xem: "Ốp điện thoại có thể thay thế, mấy cái này đều là ốp dự phòng, nếu cô thích, tôi sẽ bỏ vào túi cho cô?"
Mặt sau của điện thoại di động vốn là màu trắng bạc, mấy cái ốp chủ quầy lấy ra đều những ốp có mấy hình dây ruy băng màu trắng bạc, có hoa rực rỡ, có cá bơi dưới nước, còn có mấy hình trái tim hường phấn.
Nguyễn Du Du lần lượt xem từng cái, cô cảm thấy rất hài lòng, đôi mắt hạnh xinh đẹp cười cong lên: "Đẹp, đều mua hết, cô in hóa đơn đi.
"
Chủ quầy thở phào nhẹ nhõm, "Những thứ này là đồ tặng, không cần in hóa đơn."
Nguyễn Du Du nhớ lại lần trước cô đi mua đồ ở đây cũng được tặng món quà nhỏ, vui vẻ nhận ốp điện thoại rồi bỏ vào trong túi: "Cảm ơn."
Nhân viên khác đã tính tiền xong liền quay lại, đem hóa đơn và thẻ giao cho Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch tiện tay ném hóa đơn vào túi giấy, đột nhiên nhìn bàn tay bị thương của Nguyễn Du Du, "Du Du, thay luôn điện thoại đi."
Chủ quầy nhiệt tình nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi sẽ đổi ngay cho cô."
Nguyễn Du Du lấy điện thoại cũ từ trong túi xách của mình đưa qua, chủ quầy thuần thục mở vỏ sau, lấy thẻ sim rồi hỏi cô: "Cô muốn thay ốp nào?"
Nguyễn Du Du chỉ vào cái ốp có mấy hình trái tim màu hồng phấn: "Thay cái đó vào hộ tôi, cảm ơn."
Chủ quầy vừa làm vừa nghĩ: Rõ ràng hai người rất ôn hòa lễ độ mà, lần trước tiệm đồng hồ kia lại xảy ra xung đột lớn như vậy, nháo loạn đến nỗi phải đóng cửa.
Nguyễn Du Du vui vẻ lật tới lật lui xem điện thoại mới mấy lần rồi mới cất vào balo, cô mặc một chiếc váy liền, trên người không có túi.
Trên điện thoại di động cũ có mấy tin nhắn cá nhân, phải xử lý qua mới có thể vứt bỏ, Thẩm Mộc Bạch một tay xách túi giấy đựng điện thoại cũ, một tay nắm tay cô.
Sau khi hai người rời đi, quản lý mập từ phía sau cột đi ra, tay lau mồ hôi trên trán, hướng về phía chủ quầy giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ khen ngợi, lặng lẽ đuổi theo hai người.
Nguyễn Du Du rất dễ mua quần áo, cô biết rõ sở thích của mình, chỉ cần nhìn trúng và phần thân trên vừa người thì sẽ mua luôn.
"Thẩm tiên sinh, tôi còn muốn mua thêm hai cái túi nữa." Cô chỉ có một cái balo, còn là màu trắng, nếu ngày nào cũng dùng sẽ rất nhanh bẩn.
"Đi thôi, chọn hai cái cho Du Du."
Thẩm Mộc Bạch xách theo bảy tám cái túi giấy, quản lý mập lặng lẽ đi theo rốt cục nhìn không nổi, cười nịnh nọt: "Thẩm tiên sinh, tôi mang những thứ này bỏ vào trong xe cho ngài?"
Thẩm Mộc Bạch đưa hết túi xách và chìa khóa xe cho hắn, dẫn Nguyễn Du Du đi xem túi xách.
Nguyễn Du Du rất thích cảm giác Chử Viện đeo túi xách, túi xách có quai lớn màu đen, để mấy quyển sách giáo khoa và sách bài tập đều thừa chỗ, đeo túi xách như vậy cô có có cảm giác mình rất thục nữ.
Cô cũng chọn một cái túi xách gần như lớn nhất, đeo trên vai đứng trước gương: "Ách..."
Cái túi xách kia sắp dài đến mông cô, trông như thể cô chỉ cao bằng hai cái túi xách.
Thẩm Mộc Bạch buồn cười nhìn tiểu cô nương mặt đang tối sầm, buồn bã đem túi xách trên vai nhỏ kéo xuống, giao lại cho nhân viên.
Một bàn tay trắng nõn mềm mại duỗi tới, "Túi này rất đẹp, nhưng chỉ có mấy người cao mới đeo được, người như Nguyễn tiểu thư...!Ah, ý tôi không phải nói cô lùn, ý tôi là cô rất nhỏ, không thích hợp để mang loại túi này, cô bảo nhân viên lấy túi khác để thử xem."
Ai đáng ghét như vậy?! Nguyễn Du Du ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Dung Dung.
......
Tết Trung được nghỉ ba ngày, vừa là ngày lễ vừa là ngày tết, thời tiết bắt đầu chuyển từ ấm áp sang se lạnh, người đến trung tâm mua sắm rất nhiều.
Chu Dung Dung đau khổ vì mất danh hiệu hoa khôi của trường, ở nhà suy sụp hai ngày, rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần chuẩn bị mua sắm một phen, muốn lấy trạng thái tinh xảo hoàn mỹ xuất hiện trước mặt những bạn học không có mắt kia, kết quả lại gặp phải "kẻ thù truyền kiếp".
Kẻ thù gặp nhau, vô cùng nóng máu.
Chu Dung Dung bất giác đứng thẳng người, góc độ nâng cằm cũng càng chuẩn xác hơn, bụng dùng sức hóp lại, nở một nụ cười thật tươi: "Thẩm Mộc Bạch, Nguyễn tiểu thư không thích hợp với cái túi này, anh nghĩ sao?"
Thẩm Mộc Bạch không nhìn cô ta, trong đôi mắt đen thuần khiết bình tĩnh không gợn sóng, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn đã phồng lên của Nguyễn Du Du, "Du Du, không cần biết có hợp hay không hợp, chỉ cần nhìn thuận mắt là có thể mua, nếu mấy ngày nữa nhìn chán thì có thể vứt đi."
Gương mặt tức giận kia có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cánh môi đầy hồng nhuận cong lên, Nguyễn Du Du cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, tôi thích nó.
Tôi mua túi này, đóng gói lại cho tôi."
Nụ cười trên mặt Chu Dung Dung suýt nữa không duy trì được, "Cái túi này tôi cũng muốn mua." Đến lúc đó cô đeo nó trên vai, xem Nguyễn Du Du đeo thế nào, nếu cô ta chịu đeo trước mặt mọi người, cho đám sinh viên của Đại học Yên Thành xem hoa khôi trường mà họ chọn có mắt thẩm mỹ thảm hại như thế nào.
"Thực xin lỗi, túi này là bản giới hạn, chỉ có một cái." Nhân viên nói xong, nhanh chóng đóng gói lại túi xách, đưa túi giấy cho Nguyễn Du Du.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
2.
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
3.
Em Không Biết
4.
Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
=====================================
"Cô..." Chu Dung Dung trước nay chưa từng chịu ấm ức như bây giờ, cố gắng duy trì khí chất tao nhã của mình, bất mãn nói: "Vừa rồi tôi cũng nói muốn mua."
Nhân viên nở nụ cười ôn hòa: "Là Nguyễn tiểu thư thử trước, cũng là Nguyễn tiểu thư nói muốn mua trước."
Tâm trạng của Nguyễn Du Du trong nháy mắt trở nên tốt hơn, xách túi rời đi, vừa đi được hai bước lại cảm thấy xách túi giấy to đùng này khiến cô bị lùn đi nên cô chuyển tay nhét hết vào tay Thẩm Mộc Bạch.
Thẩm Mộc buồn cười xoa xoa đầu cô.
Nguyễn Du Du quay đầu nhìn Chu Dung Dung đã không thấy đâu, "Cái túi này cứ trừ vào tiền tiêu vặt của tôi đi.
Tôi chuẩn bị đem nó tặng cho Chử Viện, Chử Viện rất thích loại túi xách này, cô ấy đeo rất đẹp mắt."
Cô có chút đau lòng, một cái túi xách tốn hơn phân nửa tiền tiêu vặt, hiện tại cô chẳng bán được một tấm bùa nào, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều là Thẩm Mộc Bạch đưa cho, nhưng đồ cô tặng cho người khác không thể để Thẩm Mộc Bạch trả tiền.
Thẩm Mộc Bạch chỉ thoáng nghĩ một chút liền hiểu được tâm tư của cô, cười khẽ một tiếng, "Du Du không cần tiết kiệm tiền cho anh, coi như anh tặng cho Du Du, Du Du lại tặng cho người khác là được rồi."
Nguyễn Du Du dễ dàng tiếp nhận cách nói này, cái đầu nhỏ vui vẻ gật hai cái.
Cô vẫn còn nhớ thương lẩu cay lần trước, cùng Thẩm Mộc Bạch đi ăn lần nữa.
Lần trước tới nơi này là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Mộc Bạch, cũng là ngày hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ quay lại, quan hệ giữa cô và Thẩm Mộc Bạch đã khác trước.
Lần trước cô là thế thân mà Chu gia đẩy ra để ngăn hôn sự cho Chu Dung Dung, lần này cô và Thẩm Mộc Bạch lại tình nguyện nắm tay nhau.
Lại nói tiếp, trước cô, Chu Dung Dung vẫn là vị hôn thê của Thẩm Mộc Bạch...
Nguyễn Du Du vừa nghĩ đến điều này, trong lòng có chút không thoải mái, ngay cả món lẩu cay mà cô yêu thích nhất cũng không thơm ngon nữa.
Thẩm Mộc Bạch nhìn bộ dạng hồn bay trên mây của tiểu cô nương, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu, liên tiếp đem mấy miếng thịt dê cuộn mỏng ném vào trong nồi, đã chín mềm cũng không vớt ra, chỉ dùng đũa gảy gảy.
Đây là lần đầu tiên anh thấy cô thất thần khi ăn.
Cũng không biết tiểu cô nương có tâm sự gì, nhìn chằm chằm nồi lẩu trong chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn anh, há miệng muốn nói cái gì đó, lại cúi đầu nhìn nồi lẩu.
"Thẩm tiên sinh, anh..." Lông mi dài chớp chớp, cánh môi đầy hồng nhuận đầy đặn, chần chờ hỏi: "Anh và Chu Dung Dung..."
"Không quen." Thẩm Mộc Bạch đơn giản trực tiếp trả lời.
Vẻ mặt cô dịu đi trông thấy, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng lấp lánh, giống như là có sao băng xuyên qua màn đêm, cô mím môi cười, bắt đầu vui vẻ vớt thịt dê trong nồi, Thẩm Mộc Bạch ngược lại có chút kinh ngạc.
Lông mày của anh khẽ nhướng lên, ánh mắt đen láy dừng trên mặt Nguyễn Du Du, không biết có phải hơi nóng của lẩu hay không, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thoạt nhìn có chút đỏ.
Từ khi nào tiểu cô nương này lại học được tính...!Ghen tuông?
......
Ngày hôm sau đi học, Nguyễn Du Du tặng cho Chử Viện túi xách hôm qua cô mới mua.
Chử Viện rất thích, "Thật đẹp mắt, đây là phiên bản giới hạn, tớ đang muốn mua, làm sao Du Du biết được tớ đang muốn?"
Nguyễn Du Du thở dài, khuỷu tay chống lên bàn học, nâng cằm nhỏ nhìn chiếc túi trong tay Chử Viện, háo hức kể lại chuyện cướp túi với Chu Dung Dung ngày hôm qua.
Chử Viện không nhịn được cười: "Du Du tốt quá, cậu nhỏ nhắn đáng yêu, không biết bao nhiêu người hâm mộ đấy."
Nguyễn Du Du nằm sấp trên bàn học, ánh mắt mất mát như mèo con không thể lấy được cá khô nhỏ từ chủ nhân, không có tinh thần lẩm bẩm nói: "Nhỏ nhắn đáng yêu, được rồi..."
Tầm mắt vừa di chuyển thì cô nhìn thấy Trần Mân cách đó không xa.
Trần Mân