Edit: Hà Thanh
Beta: Rabbit
Nguyễn Du Du được tài xế Chử gia đưa về, Nguyễn Du Du chạy chậm vào thang máy.
"Thẩm tiên sinh!" Đẩy cửa phòng ra, thấy Thẩm Mộc Bạch đang ngồi trên sopha, thân hình cao lớn cuộn tròn, ở trong mắt Nguyễn Du Du có cảm giác đáng thương và bất lực.
Cô chạy nhanh tới, ngồi xổm bên cạnh sopha, lo lắng sờ mặt anh, "Thẩm tiên sinh, anh, anh thế nào."
Thẩm Mộc Bạch mở to mắt, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh ngày xưa giờ đây có chút mờ mịt, tựa như mới tỉnh lại: "Du Du sao em đã trở về, không phải qua đêm ở Chử gia sao?"
"Tài xế Chử gia đưa em về, anh kiên trì một chút, em lập tức lấy thuốc cho anh."
Nguyễn Du Du chạy chậm vào phòng ngủ, mái tóc dài phía sau tung bay lên, vòng eo nhỏ nhắn một tay có thể ôm hết.
Thẩm Mộc Bạch nhìn bóng dáng vội vàng của cô, đôi mắt hẹp dài lóe lên, khóe môi gợi nụ cười nhạt, giống một con cáo già đã thực hiện được mưu kế.
Tủ đầu giường ở phòng ngủ có một xấp nhỏ bùa hộ mệnh, là của Nguyễn Du Du chuẩn bị cho Triệu Húc Phong, lúc trước nhờ ông nội vẽ nhưng không được.
Nguyễn Du Du lấy một chiếc bùa hộ mệnh, cầm bật lửa trở lại phòng khách, để lên bàn ăn, lại đến phòng bếp lấy một cái chén nhỏ, đổ một chút lên bàn.
Thẩm Mộc Bạch thấy cô đốt bùa, để tro vào chén nhỏ, lại lấy muỗng đảo đảo, cầm chén nhỏ đi đến chỗ hắn, trong lòng lập tức cảnh giác.
"Du Du, đây là em muốn làm gì?"
Nguyễn Du Du để chén nhỏ trên bàn trà, muốn đỡ anh ngồi dậy, "Đây là bùa hộ mệnh, anh chỉ cần uống nó là ổn rồi."
Thẩm Mộc Bạch nghĩ, lúc ông nội ở bệnh viện, cũng uống không ít cái bùa hộ mệnh này, khi đó anh nghĩ đó có thể là vì thời gian cuối đời, thuận theo ý ông cũng được, cho nên không có ngăn cản, không ngờ hôm nay đến lượt mình uống nước bùa.
"Du Du, anh chỉ là đói, đợi một chút là được rồi, thật ra hiện tại anh tốt hơn nhiều rồi, không cần uống nước bùa đâu." Thẩm Mộc Bạch nằm, còn hơi dùng sức, với sức lực của cô gái nhỏ kia căn bản không thể kéo anh lên.
Nguyễn Du Du cố hết sức kéo vai anh, còn an ủi nói: "Không sao đâu, uống bùa hộ mệnh này dạ dày anh liền không đau, chút nữa em nấu cơm cho anh, anh muốn ăn gì đều được."
Cô cố gắng nửa ngày, trên trán đều đổ mồ hôi, cánh tay mệt đến phát run, cũng không thể kéo Thẩm Mộc Bạch lên.
"Vậy, anh nằm đi."
Thẩm Mộc Bạch cho rằng cô rốt cuộc từ bỏ, mới mừng thầm mấy giây đồng hồ, liền thấy cô gái nhỏ tay trái cầm chén, tay phải múc một muỗng nước, còn cố ý múc ở đáy chén, mang theo chút màu đen của tro, nhẹ nhàng đưa đến bên miện hắn, "Thẩm tiên sinh, anh uống một chút là tốt rồi."
Thẩm Mộc Bạch nằm, cố ý không phối hợp với cô, Nguyễn Du Du lại không có kinh nghiệm đút nước đút cơm cho người khác, một muỗng nước chảy ra bên ngoài một nửa, theo gương mặt anh, chảy về phía cổ.
Nguyễn Du Du kinh hô một tiếng, vội chạy đến nhà vệ sinh lấy khăn lông, vừa xin lỗi vừa chà lau cho anh, "Thực xin lỗi, tay em vụng về quá."
Nhìn bộ dáng cô gái nhỏ sốt ruột, con ngươi đen sì của Thẩm Mộc Bạch hiện ý cười, anh "giãy dụa" ngồi dậy, chỉ chỉ chén nhỏ trên bàn trà, "Để anh tự uống đi."
Mặc kệ bùa này có tác dụng hay không, ít nhất uống vào không có hại.
Thẩm Mộc Bạch nhận lấy chén nhỏ Nguyễn Du Du đưa qua, ngón tay thon dài vững vàng cầm lấy, ngẩn đầu lên, uống một hơi cạn sạch, yết hầu lăn lộn, một chén nước bùa vào bụng.
Nguyễn Du Du dùng khăn lông lau khóe miệng giúp hắn, "Anh nằm đi, một lát liền khỏe lên, em đi nấu cơm."
Thẩm Mộc Bạch dựa lưng vào sopha mềm mại, "Du Du ăn cơm chiều chưa?" khi anh gọi cho cô, đoán chừng bữa tối Chử gia còn chưa bắt đầu.
Quả nhiên, Nguyễn Du Du lắc đầu, "Còn chưa ăn, Thẩm tiên sinh ăn gì?"
Thẩm Mộc Bạch đối với ăn uống không bắt bẻ, "Cái gì cũng được, Du Du làm đồ mình thích là được."
Nguyễn Du Du biết anh bình thường dễ tính, làm vài món thức ăn, mang đồ ăn ra, cô cẩn thận đỡ cánh tay anh ngồi vào bàn ăn, coi anh như đứa trẻ mong manh, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh cảm thấy tốt hơn chút không?"
Thẩm Mộc Bạch cau mày, ngón tay xoa xoa ở trên bụng, "Anh cảm thấy —— "
"Như thế nào, vẫn không thoải mái sao?" Nguyễn Du Du có chút sốt ruột, "Không đúng, chẳng lẽ bùa hộ mệnh của em mất hiệu lực hay chúng ta mau đến bệnh viện đi!"
Cô lo lắng thận trọng, Thẩm Mộc Bạch rất hưởng thụ, vốn định trêu cô vài câu, nhưng nhìn bộ dáng cô gái nhỏ sốt ruột có chút không đành lòng, "Anh cảm thấy —— rất tốt."
Nguyễn Du Du thở phào, gắp cho anh một khối bong bóng cá ngon nhất, "Anh sao lại không ăn cơm, thân thể khỏe mạnh là tài sản quý giá, không thể phá hoại lung tung."
Thanh âm cô mềm mại, ôn nhu, mang theo chút oán giận.
Thẩm Mộc Bạch nghe vậy trong lòng 10 phần ủy khuất.
......
Hai ngày sau, Nguyễn Du Du nhận được đồ cô đặt trên mạng, 30 bình pha lê nhỏ, đây là cô dùng xử lý bình Louis mười ba kia.
Lúc giữa trưa cô mang bình thủy tinh về Lâm Yến cư, rửa sạch sẽ cẩn thận, xếp ngăn nắp chỉnh tề lên bàn.
Ngụy Vĩnh muốn hỗ trợ nhưng bị cô từ chối, ôm tay đứng một bên nhìn bình một lát, kỳ quái hỏi: "Du Du, nhiều bình nhỏ như vậy dùng làm gì?" Hắn chỉ nghĩ là nhiều bình như vậy, nếu cùng nhau nứt vỡ sẽ sinh ra nhiều mảnh thủy tinh, cũng là đồ có lực sát thương nhất định, chỉ là, việc này chắc chắn Nguyễn Du Du không có khả năng làm.
"Dùng để phân một bình rượu lớn thành hai mươi phần." Nguyễn Du Du tính qua, ly chúc tết không đến hai mươi cái, cô mỗi ngày đưa Triệu Húc Phong một bình Louis mười ba nhỏ, vừa đúng đến ăn tết.
Sợ bình thủy tinh dễ vỡ, cô mua nhiều hơn mười cái.
Kế hoạch của cô là ở trong phòng mình thực hiện, đem đốt bùa hộ mệnh, bỏ tro vào bình pha lê nhỏ, lại rót rượu, đưa cho Triệu Húc Phong.
Nếu có hiệu lực, hai mươi ly chắc chắn có hiệu quả, về sau muốn tiếp tục hay không, chờ qua năm rồi tính.
"Rượu, Du Du muốn uống rượu sao?" lông mày rậm Ngụy VĨnh nhíu lại, uống rượu không vấn đề gì, nhưng hắn biết Nguyễn Du Du không uống rượu.
"Không phải cho em, là cho người khác." Nguyễn Du Du nghĩ nghĩ, "Trước đừng nói cho Thẩm tiên sinh, về sau em thay anh giải thích."
Lúc về nhà, Nguyễn Du Du bọc chút giấy bên ngoài bình thủy tinh, nhét ở trong túi mang về.
Mỗi lần cô đều về sớm hơn Thẩm Mộc Bạch một chút, nhân lúc anh không có ở nhà, mang bình bỏ vào ngăn kéo tủ quần áo, gọi điện thoại cho Triệu Húc Phong.
"Du Du, em cùng Thẩm ca đến hội sở ăn cơm sao?" Triệu Húc Phong nghe vậy đặc biệt cao hứng.
"Không phải, là em có việc tìm anh." Nguyễn Du Du nói: "Buổi chiều thứ sáu em không có tiết học, anh tới đây được không, em có chuyện muốn thương lượng cùng anh."
"Không thành vấn đề, Du Du nếu muốn nhờ anh đi đâu, cứ việc nói là được."
"Chuyện này trước tiên đừng nói cho người khác, hai chúng ta biết là được."
"...!Bí mật sao? Hay nha!" Triệu Húc Phong nghe vậy có chút hưng phấn.
.....!
Buổi tối thứ năm, đầu tiên Nguyễn Du Du chuẩn bị trước một bình rượu nhỏ, bên trong có chút tro màu đen.
Cô bọc bên ngoài thủy tinh vài lớp khăn giấy, rất sợ nó nát.
Trường học được nghỉ gần hai ngày, khóa học buổi sáng thứ sáu kết thúc, rất nhiều học sinh đều hướng cửa đi.
Cửa bắc trường học là cổng, giao thông bận rộn.
Cửa nam là phố nhỏ, đi cửa nam hầu như là đi ăn trưa.
Nguyễn Du Du ra cửa nam theo đám người, liếc mắt một cái thấy một chiếu Bentley ngừng ngoài cổng trường, giống hai chiếc thường dùng của Thẩm Mộc Bạch.
Cô hoảng sợ, còn tưởng là Thẩm Mộc Bạch đến đón cô, vừa định giải thích với anh việc muốn đi hội sở một chuyến, lại phát hiện thân ảnh cao lớn đứng bên cửa xe là Tống Cẩm Minh.
Tống Cẩm Minh thấy cô, phất phất tay.
Nguyễn Du Du cười cười, không đi qua, cũng phất phất tay.
Một nữ sinh mặc váy trắng đi qua bên người, dẫm giày cao gót, dáng vẻ phóng khoáng tới bên người Tống Cẩm Minh.
Tống Cẩm Minh kéo cửa xe bên ghế phụ, nữ sinh ngồi xuống, cửa xe đóng lại trong nháy mắt, cô khinh miệt mà quét mắt qua Nguyễn Du Du, chiếc cằm tinh xảo cao ngạo nâng lên.
Chu Dung Dung.
Nguyễn Du Du nhớ ra Tống Cẩm Minh nói phải nghe theo người nhà an bài cùng Chu Dung Dung gặp mặt mấy lần, xem ra hai người này bắt đầu qua lại.
Sau khi Tống Cẩm Minh lái xe rời đi, Nguyễn Du Du cũng lên xe, cô trước tiên nói với Ngụy Vĩnh muốn đi hội sở ăn cơm trưa, cho nên Ngụy Vĩnh đã chờ ở cổng trường.
.....
Ghế lô ở hội sở, Triệu Húc Phong nhàm chán đem quân bài mạt chược xếp thành domino.
"Du Du!" Thấy cô đi vào, Triệu Húc Phong kích động đứng lên, hưng phấn lôi kéo cô ngồi vào sopha, đè thấp thanh âm, thần bí hỏi: "Là việc bí mật gì? Du Du muốn đi tìm bạn học đánh nhau sao?"
"Không phải đánh nhau!" Nguyễn Du Du rất nhanh làm sáng tỏ, "Chỉ là muốn hỏi một chút về việc anh đau đầu....."
Triệu Húc Phong khẩn trương, "Làm sao vậy, có phải ngày đó khi anh phát bệnh làm em bị thương?"
"Không bị thương, yên tâm đi." Nguyễn Du Du nghiêm túc nhìn anh, "Nghe em nói, có lẽ em có biện pháp chữa khỏi bệnh của anh, chỉ là em không có nắm chắc."
"Chữa khỏi bệnh của anh?" Triệu Húc Phong nghi hoặc nhìn cô: "Du Du không có khả năng biết y thuật, em nhỏ như vậy, sao có thể là bác sĩ hay Du Du có trung y tổ truyền anh không có nghe nói?"
"Em không phải là bác sĩ, cũng không phải trung y tổ truyền, em sẽ phù triện."
"Phù triện là gì?"
"Chính là dùng chu sa vẽ bùa ở trên giấy vàng ——"
"Ha ha ha ha ——" Nguyễn Du Du còn chưa nói xong, Triệu Húc Phong đã bật cười, anh tựa như cảm thấy chuyện này rất buồn cười, một bên dùng sức dậm chân, một bên dùng ngón tay chỉ vào Nguyễn Du Du, cười đến ho khan.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu |||||
Nguyễn Du Du bất đắc dĩ mím cánh môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp mất mát nhìn hắn.
Cô biết là sẽ có kết quả này.
Thế giới này cùng thế giới cô sống không giống nhau, ở thế giới của cô, phù triện xuất hiện phổ biến, Yến Thành ngoại trừ ba là trứ danh Nguyễn đại sư, còn có các danh nhân khác, hoặc là am hiểu cách làm, hoặc là am hiểu phong thủy.
Chỉ là ở thế giới này, căn bản không có ai biết qua đại sư vẽ bùa.
"Du Du, em, em thật đúng là ——" Triệu Húc Phong thật vất vả cười xong, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Du Du, hắn tựa như cảm thấy chính mình có chút quá đáng, gãi gãi đầu, "Du Du, tuy rằng anh sau khi bị thương có chút mơ hồ, nhưng, nhưng em dùng vẽ bùa lừa gạt anh, cũng hơi quá đi."
Nguyễn Du Du nghe anh vẻ mặt thản nhiên nói "sau khi bị thương quả thật có chút mơ hồ", không biết như nào trong lòng có chút chua xót, an ủi nói: "Ai nói anh mơ hồ, anh rất tốt, lần trước chúng ta cùng nhau đánh bài, anh cùng em không phải còn thắng Thẩm ca rất nhiều tiền sao."
Triệu Húc Phong lùi thân thể về phía sau, dựa vào sopha mềm mại, "Đó là Tống Cẩm MInh cùng Ngô Trung Trạch nhường chúng ta.
Du Du, em nói xem, kỳ thật có biến ngốc hay không, chính anh còn không cảm giác được, anh cảm thấy vui sướng giống trước kia, Thẩm ca cùng Ngô Trung Trạch cũng đối anh giống trước kia."
"Chỉ người khác trước mặt nói anh