Edit: Vincent
Beta: Hương
Tiệm lẩu cách đây không xa, đi một lúc là đến.
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đem thực đơn đưa cho Nguyễn Du Du rồi anh lấy di động ra lưu số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của cô sau đó gọi cho trợ lý Lưu.
Nguyễn Du Du hào hứng nhận thực đơn anh đưa, gọi tất cả những món mình muốn ăn mà hồi xưa không dám ăn, chẳng hạn như sách bò (1), thịt dê cuốn, tàu hủ ky, miến dẹt...!Sau khi chọn xong cô thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất di động nên đưa thực đơn cho anh.
Anh hỏi: "Em có thích ăn cay không? Nếu thích thì gọi lẩu uyên ương?"
Thẩm Mộc Bạch nhận thực đơn, thấy tiểu cô nương đã gọi rất nhiều đồ nhúng lẩu và nước uống nhưng chưa chọn nước lẩu.
Anh nhớ tới vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong của cô khi nói muốn ăn "lẩu chua cay", anh trực tiếp chọn lẩu uyên ương rồi giao cho nhân viên phục vụ.
Tiệm lẩu bật điều hòa mát lạnh, những miếng thịt dê thái mỏng đã chín nổi lên mặt nước.
Cô gắp miếng thịt dê chấm vào bát nước sốt, cay cay thơm ngon.
Nguyễn Du Du thoả mãn nheo mắt lại, cầm cốc nước ô mai lạnh lên uống một ngụm thật đầy.
Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều lắm, đa số anh đều ngồi nhìn Nguyễn Du Du ăn.
Tiểu cô nương ăn uống rất ngon, cô ăn đến nỗi miệng trở nên sưng hồng, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi.
"Thẩm tiên sinh không thích ăn cay sao?" Nguyễn Du Du nuốt xuống một ngụm nước ô mai lạnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Thẩm Mộc Bạch, so sánh với cô thì anh ta anh quá ít.
Thẩm Mộc Bạch nói: "Cũng được, anh không kén ăn."
"Ồ." Nguyễn Du Du cực kỳ hâm mộ mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, không kén ăn cũng có nghĩa là thân thể của anh ta rất tốt, giống như nguyên chủ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
"Du Du." Thân thể Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nghiêng về phía trước, cách nồi lẩu nóng hổi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du: "Em nên gọi anh là gì?"
"Cái gì, cái gì?" Nguyễn Du Du sửng sốt một chút.
Cô vẫn gọi anh là "Thẩm tiên sinh", nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn cô gọi là "chồng"?
Thật xấu hổ!
Nguyễn Du Du không khỏi nổi da gà, cô xoa xoa cánh tay, hỏi ngược lại: "Thẩm tiên sinh hy vọng em gọi là gì?"
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộ Bạch híp lại, liếc mắt nhìn cánh tay của cô, cánh tay kia nhìn qua đã thấy nhỏ bé, yếu ớt, chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bẻ gãy: "Tùy em, chỉ cần ở trước mặt ông nội không kêu quá xa lạ là được"
Nguyễn Du Du đăm chiêu gật đầu.
Xem ra anh rất để ý đến Thẩm lão gia tử, vì để cho lão gia tử đang bệnh nặng có thể an tâm, thậm chí còn cùng cô lĩnh chứng ngay lần gặp mặt đầu tiên.
Nghĩ đến chạng vạng phải đi thăm ông cụ, Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ôi chao, vừa rồi tôi quên không mua quần áo, mùi lẩu này...!"
"Không có việc gì." Thẩm Mộc Bạch nói: "Tôi đã nhờ Lưu An mua cho em rồi, đợi lát nữa về nhà tắm rửa là được."
Nguyễn Du Du vừa nghe liền yên tâm, xem ra trợ lý Lưu là người toàn năng sẽ xử lý mọi chuyện, cô chỉ cần vui vẻ hưởng thụ món ngon hiếm có này là được.
Thẩm Mộ Bạch trợn tròn mắt nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái.
Nói thật, anh chưa từng thấy qua một cô gái có thể ăn được nhiều như vậy, giống như bạn gái của Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong, bình thường đều gọi một đống đồ ăn nhưng chỉ ăn hai ba miếng.
Anh vốn tưởng rằng Nguyễn Du Du gọi những món ăn này chỉ động đũa một hai món.
Tiểu cô nương ăn những miếng rau sống cuối cùng, thỏa mãn đặt đũa, thở dài một hơi.
Thẩm Mộc Bạch cảm thấy cô thở dài vì tiếc nuối, thật giống như người đói bụng lâu năm, đột nhiên ăn được bữa cơm lớn, đáng tiếc bữa cơm ấy đã hết nên bụng lại đói trở lại.
Thẩm Mộc Bạch không hiểu lắm, anh hỏi: "Có muốn gọi thêm mấy món nữa không?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không cần gọi."
Thẩm Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay cô còn biết điểm dừng, anh có chút lo lắng cô sẽ làm hỏng dạ dày của mình.
Nhưng chưa được bao lâu Nguyên Du Du lại nói: "Em không muốn ăn no, để bụng còn ăn kem."
Thẩm Mộc Bạch: "..."
Nguyễn Du Du cũng biết mình ăn quá nhiều, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể ăn được những món ăn ngon mà cô đã khao khát từ lâu, nhất là những đồ lạnh này, với thân thể gầy yếu của mình trước đây, tuyệt đối là không chịu nổi.
"Thẩm tiên sinh, em muốn ăn kem, anh có biết chỗ nào bán không?"
Tiểu cô nương ánh mắt trông mong nhìn anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp giống như đá hắc diệu thách (2) tỏa sáng lấp lánh, như là sợ anh cự tuyệt, ngón tay mềm mại đặt ở bên cạnh bàn có chút khẩn trương vặn lại cùng một chỗ.
Thẩm Mộ Bạch há miệng, phát hiện những lời mình muốn nói không nói ra được.
Anh vẫy tay gọi phục vụ tới: "Đi sang bên cạnh mua một cây kem tới đây."
Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhìn lướt qua đống đĩa trống trên bàn, dù sao cũng là nhân viên ưu tú được huấn luyện tốt, miễn cưỡng mới khống chế được biểu cảm trên mặt, mỉm cười nói: "Vâng, tiên sinh, xin hãy chờ một chút."
Nguyễn Du Du ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa không chớp mắt.
Lúc nhân viên phục vụ mang kem tới bàn, Thẩm Mộc Bạch phát hiện ánh mắt cô lập tức sáng lên, giống như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nguyễn Du Du nhận lấy kem, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ: "Cảm ơn."
Được người con gái xinh đẹp mềm mại cảm ơn như vậy, tâm trạng của nhân viên phục vụ cũng trở nên ấm áp hơn: "Không cần khách khí, chúc quý khách có một bữa ăn thật vui vẻ."
"Ừm, em rất vui vẻ." Nguyễn Du Du cười tủm tỉm nhìn kem, cây kem có hai vị một vị có màu xanh tươi mát nhàn nhạt, vị còn lại là màu hồng phấn ngọt, mềm mại, hơi kề sát một chút, có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, cũng có thể cảm giác được một tia lạnh lẽo.
Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, lúc này mới chú ý tới kem chỉ có một cây kem, cô hơi khó xử mím môi, thăm dò hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh có ăn kem không?"
"Anh