CHƯƠNG 10: BƠI LỘI.
Nói xong, Lê Nhất Ninh cúp máy ngay.
Giản Viên Viên ở bên cạnh nghe hết tất cả, phì cười nói: “Sao mình cảm thấy Đồng Nhiễm này…… có một loại cảm giác nói không nên lời là sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô ta gọi điện thoại cho cậu ngoài mặt là quan tâm hỏi han…… thật ra là muốn nghe ngóng xem hiện tại cậu đã ký với công ty nào?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không xác định.”
Trông Đồng Nhiễm như là có ý tốt nhưng quan hệ giữa Lê Nhất Ninh và cô ta không tốt đến vậy, thậm chí còn từng tàn ác chĩa mũi nhọn vào cô ta, lúc này lại gọi điện tới khuyên nhủ như vậy, nói thật — — cô không cảm thấy cô ta có ý tốt.
Ban đầu khi đọc tiểu thuyết cô đã luôn có cảm giác nhân vật nữ chính này không tốt như vậy, tóm lại — — không có cảm giác thoải mái khiến Lê Nhất Ninh thích.
Đương nhiên, tác giả muốn thiết kế như vậy cô cũng hết cách.
Nhưng mà bây giờ cô đã trở thành Lê Nhất Ninh rồi, tất nhiên cô muốn thay đổi kết cục của nguyên chủ.
Giản Viên Viên cũng không nói nhiều nữa, hai người ngâm mình thả lỏng ở trong suối nước nóng, sau đó còn để chuyên gia mát-xa chân một lúc để giảm cơn đau xót.
Sau khi mát-xa xong, Lê Nhất Ninh trực tiếp nằm trên giường ngọc ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, Lê Nhất Ninh là bị tiếng nhảy ùm vào trong nước làm cho tỉnh dậy.
Cô mở đôi mắt nhập nhèm, vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua đó.
Không nhìn không biết, vừa nhìn thì đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô dời đi không nổi nữa.
Trước đó cô đã từng nghe ngóng, căn nhà này của bọn họ chiếm diện tích hơn một ngàn mét vuông, ngoài trừ các loại cây cối màu xanh ở trong sân ra riêng tòa biệt thự này thôi cũng chiếm hơn một ngàn mét vuông rồi.
Tầng lầu này, một nửa là bị hồ nước nóng chiếm mất mấy trăm mét vuông, nửa còn lại chính là hồ bơi.
Giữa hai bên không có vách ngăn gì che chắn, chỉ có điều không giống với những nơi khác có một bức tường kính chắn ở giữa, có thể là để thuận tiện giữa hai bên chỉ đặt một cánh cửa thủy tinh kéo ra, đề phòng hơi nước của hồ nước nóng bốc lên ngột ngạt.
Mà lúc này…… cánh cửa đó chỉ có người đi vào mới đẩy ra, hiện tại đang được mở rộng khiến cho Lê Nhất Ninh nằm ở trên giường có thể nhìn rõ hồ bơi bên kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên đó, bây giờ có một người đàn ông đang bơi với thân hình cao lớn, đường nét ngũ quan cứng rắn, đường cong cơ thịt đầy đặn.
‘Tiếng nước’ vừa rồi chính là do Hoắc Thâm nhảy xuống hồ bơi tạo ra.
Nhìn tư thế bơi của người đàn ông đó cùng với cánh tay gầy đều đặn thỉnh thoảng lộ ra, Lê Nhất Ninh vô thức…… nuốt nước miếng.
Thân làm một người nhan khống lại có yêu cầu nhất định đối với thân hình đàn ông, cô không thể không nói thân hình của Hoắc Thâm chỉ bao hàm trong một chữ ‘tuyệt’.
Rõ ràng thuộc loại khi mặc quần áo thì gầy cởi quần áo rồi thì có thịt, cơ bắp không nhiều không ít vừa đủ khiến người ta nhìn không chán nhưng lại có cảm giác vô cùng an toàn.
Cô đang nhìn say sưa ngay cả khi người đàn ông đó ra khỏi hồ bơi lúc nào cũng không phát hiện, Lê Nhất Ninh chỉ biết…… đường nhân ngư càng nhìn càng rõ ràng kia dần dần xuất hiện ở trước mắt mình, nhìn đến mức mắt cô ngây dại.
Bỗng, phong cảnh trước mắt không thấy nữa.
Lê Nhất Ninh mơ màng ngẩng đầu chạm phải con ngươi sâu không thấy đáy của người đàn ông đó, cô ngây người mấy giây rồi mới phản ứng lại bản thân đang làm gì.
“Tôi……” Cô ấp úng, nhanh chóng giành quyền phát ngôn trước khi Hắc Thâm mở miệng: “Anh tới đây lúc nào?”
Giọng điệu chất vấn của cô không tốt lắm: “Sao không nói một tiếng?”
Hoắc Thâm nhìn gương mặt hồng hồng cùng vành tai đỏ ửng lộ ra ngoài của cô, khẽ cười một tiếng.
“Xuống lầu ăn cơm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Nhìn bóng lưng người đàn ông xoay người rời khỏi, cô vô thức cầm điện thoại qua nhìn một cái, sau khi nhìn thấy thời gian hiển thị trên màn hình, mắt của cô dựng đứng lên.
Bảy giờ rồi? !
Vậy mà đã bảy giờ rồi? !
Cô đã ngủ ở đây hết bốn tiếng đồng hồ?! Cô là heo sao hả!
Còn nữa……. Cô nhìn bóng lưng đã đi xa của Hoắc Thâm, cảm thấy áy náy.
Cho nên Hoắc Thâm là lên đây gọi cô sao?
Hơn nữa……. Nếu cô nhớ không lầm thì nhà này là đúng sáu giờ ba mươi đã bắt đầu ăn cơm rồi.
Nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh không thể không nghĩ nhiều — — Hoắc Thâm đợi mình cả nửa tiếng sao? ?
Mà cô vừa rồi đã làm gì, không chỉ nhìn lén người ta còn chất vấn người ta, chuyện này bản thân có hơi quá đáng rồi phải không? !
Sau khi mang theo nỗi áy náy đi tới phòng ăn, bữa tối đều đã được chuẩn bị xong dường như chỉ đợi hai người tới thôi.
Lê Nhất Ninh ngồi xuống, nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Bạn của tôi đâu?”
Quản gia bước lên đáp: “Lúc năm giờ Giản tiểu thư đã về nhà rồi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh không dám nói nhiều thêm một câu thừa thãi nào nữa.
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn cơm.
Hơi thở của hai người quản gia và người giúp việc không mạnh, cả phòng ăn chỉ có âm thanh của dao nĩa va chạm, ngay cả tiếng nhai nuốt thức ăn cũng không có.
Cô tạm thời chuyên tâm thưởng thức món ngon trước mắt, sau khi ăn xong Hoắc Thâm lên lầu, Lê Nhất Ninh nằm ở trên sofa phòng khách nghỉ ngơi.
Cô nhìn màn hình lớn cách đó không xa, nghĩ ngợi rồi nhìn quản gia: “Hôm nay sao ăn cơm muộn như vậy?”
Quản gia sững người, mỉm cười nói: “Ông chủ thấy bà chủ ngủ quá ngon, nói ăn muộn một chút cũng không sao.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Nhìn nụ cười trên mặt quản gia, cô thế nào cũng cảm thấy không chân thực chút nào chứ.
Hai người đối mắt nhìn nhau, cô mím môi: “Ông chủ về lúc mấy giờ?”
“Năm giờ.”
“…………”
Hai người tiếp tục im lặng, Lê Nhất Ninh ho một tiếng giả vờ bình tĩnh: “Ông chủ đang ở thư phòng sao?”
“Vâng ạ.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy khâm phục Hoắc Thâm.
Người này không chỉ chỉ muốn quay phim, sau khi về nhà không dễ gì mới được cơ hội nghỉ ngơi thì anh còn phải giải quyết một đống công việc của công ty.
Tên tuổi của Hoắc Thâm ở trong công ty tuy chỉ biết là bộ phận cấp cao nhưng những việc anh nên làm không hề ít.
Nghĩ tới những hành vi việc làm vừa rồi của bản thân, Lê Nhất Ninh thấy hơi có lỗi.
Người ta đợi mình lâu như vậy mới ăn cơm mà cô còn dùng giọng điệu chất vấn không nói lý lẽ như vậy. Vừa nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh bắt đầu đau đầu.
Cô và Hoắc Thâm tuy là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng Lê Nhất Ninh không phải là loại kiêu căng không hiểu chuyện.
Làm sai nên xin lỗi vẫn sẽ đi xin lỗi, có điều nên biểu đạt thành ý xin lỗi của bản thân thế nào…… đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Nghĩ như vậy, cô nhìn quản gia hỏi: “Lúc làm việc ông chủ có uống cà phê không?”
Quản gia ngạc nhiên, mắt vụt sáng: “Có, bà chủ cần tôi dạy cô không?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Thấy bộ dáng kích động vồn vã của quản gia, đột nhiên cô có chút không nhẫn tâm đả kích sự tích cực của ông ấy nữa.
“Được ạ.” Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Tôi thử xem?”
Thật ra bản thân cô biết pha cà phê nhưng nguyên chủ không biết, quản gia bằng lòng dạy đương nhiên Lê Nhất Ninh cũng bằng lòng học rồi.
*
Nửa tiếng sau, Lê Nhất Ninh bưng cà phê đầy ắp thành ý xin lỗi của mình lên thư phòng trên lầu.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoắc Thâm đáp một tiếng: “Vào đi.”
Sau khi nói xong, anh vùi đầu xử lý văn kiện.
Cho đến khi trong phòng truyền tới mùi nước hoa như có như không anh mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu lập tức đụng phải gương mặt xinh đẹp của cô vợ anh.
Lê Nhất Ninh đặt cà phê xuống, thấp giọng nói: “Chuyện đó…… quản gia bảo tôi đưa cà phê lên đây.”
Hoắc Thâm: “……”
Anh cụp mắt nhìn cà phê còn dập dờn ở bên cạnh ‘ừm’ một tiếng: “Cảm ơn.”
Lê Nhất Ninh ngây người: “Không cần khách sáo.”
Cô rất muốn giải thích chuyện vừa rồi nhưng lại cảm thấy như vậy không phù hợp với tính cách của nhân vật nguyên chủ, suy tư mấy giây Lê Nhất Ninh lựa chọn bỏ cuộc.
Cô im lặng một hồi, quay đầu nói: “Anh đừng về phòng quá muộn, sẽ làm phiền giấc ngủ của tôi.”
Nói xong, Lê Nhất Ninh không đợi Hoắc Thâm đáp lại đã chuồn khỏi như một làn khói.
Sau khi chạy khỏi phòng, Lê Nhất Ninh đè trái tim đang nhảy thình thịch của mình hít thở sâu một cái.
Loại chuyện niềm nở quan tâm người khác kỳ cục kiểu này, nói thật không thích hợp với cô lắm.
Nhưng hết cách rồi, cô với Hoắc Thâm tuy là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng người ta đã từng giúp mình, Lê Nhất Ninh cảm thấy bản thân cần phải nhắc nhở anh một chút.
Mấy hôm nay cô cũng cảm nhận được tất cả, Hoắc Thâm thuộc loại đàn ông ngủ rất muộn dậy rất sớm, cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ mất sớm khi còn trẻ.
Cho nên vì để cảm ơn sự giúp đỡ và chăm sóc của anh trong thời gian qua, cô phải nhắc nhở anh hai câu.
Trong thư phòng, Hoắc Thâm nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ rất lâu mới thu tầm mắt lại.
Anh cụp mắt nhìn cà phê được đặt ở bên cạnh, đột nhiên bật cười ra tiếng.
Quản gia bảo cô đưa cà phê?
Vậy mà cô cũng nói ra được.
Con ngươi Hoắc Thâm sâu thẳm, anh duỗi tay cầm qua nhấp một ngụm.
Vừa vào miệng anh lập tức có chút kinh ngạc, tiếp theo Hoắc Thâm uống sạch cả cốc cà phê vào bụng.
Cuối cùng, anh ngừng lại mấy giây rồi móc điện thoại ra gọi điện cho một người.
*
Sau khi xin lỗi xong, Lê Nhất Ninh cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra.
Cô tắm rửa rồi nằm trên sô pha đắp mặt nạ, lướt điện thoại.
Trên weibo tin tức liên quan tới giải trí Vạn Cổ bị thu mua vẫn còn ở trên hotsearch, những nghệ sĩ bên giải trí Vạn Cổ cũng bị các fan của mình lôi ra, dân mạng đều đang chúc mừng vận may bọn họ tốt, sau này vào công ty mới phải làm việc cho tốt.
Mà Lê Nhất Ninh đương nhiên là người bị mắng thảm nhất.
Không có ai hy vọng cô vào Tinh Hà làm hại idol của mình, cô là một nữ nghệ sĩ không có tác phẩm gì, chỉ có một gương mặt bình hoa chỉ biết đeo bám, không có người thích.
Nhìn những tin nhắn riêng mắng chửi mình nhận được trong weibo, Lê Nhất Ninh hơi có chút tức giận.
Nói thật nếu không phải tính cách cô tốt, sợ là cô sớm đã gửi đi mắng ngược lại rồi.
Đang suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên, là có người gọi tới.
Cô nhìn màn hình hiển thị, lấy làm bất ngờ: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, là Lê tiểu thư đúng không?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người: “Đúng, là tôi.”
“Xin chào, tôi là Tống Tĩnh người quản lý của giải trí Tinh Hà.” Cô ấy dừng một chút, thấp giọng nói: “Cũng là người quản lý tương lai của cô.”
Nghe xong, nỗi kinh ngạc của Lê Nhất Ninh không hề nhỏ.
Hoắc Thâm đã đồng ý cho người liên lạc với cô đúng là đã liên lạc rồi, có điều đó là một trợ lý của giải trí Tinh Hà, bảo cô ngày mai đến công ty ký hợp đồng.
Nhưng Lê Nhất Ninh không ngờ tới Hoắc Thâm sẽ để Tống Tĩnh dẫn dắt cô.
Cô đọc tiểu thuyết nên biết Tống Tĩnh là người quản lý kim bài của giải trí Tinh Hà, hơn nữa ban đầu cô ấy còn từng dẫn dắt Hoắc Thâm, sau đó