CHƯƠNG 101:
Lê Nhất Ninh hoảng hốt nhìn Tiểu Ngọc mà không dám tin.
“Sáng sớm?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc gật đầu thành thực: “Chính là sáng sớm.”
Cô ấy nhỏ giọng nói: “Khi đó em thấy sắc mặt của Giang Nguyên không tốt lắm.”
Lê Nhất Ninh: “…… Vậy Hoắc Thâm có chào hỏi với anh ta không?”
Tiểu Ngọc gật đầu: “Thầy Hoắc gật đầu một cái rồi thôi không nói gì cả.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Rất tốt, không cẩn thận lại biết được một bí mật lớn của đàn ông rồi.
Cái mùi chua này, sao mà vẫn còn nồng như vậy chứ.
Cô nghĩ vậy chỉ muốn đỡ trán cười.
Tiểu Ngọc ngó cô, hiện rõ vẻ bất an: “Chị Ninh Ninh, chị vẫn còn cười được ạ, chị không sợ bị nói ra ngoài sao?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không đâu.”
“Dạ?”
“Anh ta không nói đâu.”
Tuy độ hiểu biết của Lê Nhất Ninh về Giang Nguyên rất ít nhưng cô biết trong giới này có một số chuyện đều có quy định bất thành văn đó là cho dù biết cũng chẳng tiết lộ ra ngoài.
Hơn nữa…… Giang Nguyên còn có tin đồn liên quan với bọn họ, anh ta lại đang quay phim cùng mình vậy thì càng không thể rồi.
Hoặc là, cho dù Giang Nguyên dám tiết lộ ra ngoài thật thì Hoắc Thâm vẫn có cách giải quyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn không nữa thì công khai là cùng.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh đột nhiên nhớ tới một điểm quan trọng.
Hoắc Thâm làm như vậy…… ý anh là rất muốn công khai rồi phải không.
“Chị Ninh Ninh.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn cô ấy.
Tiểu Ngọc: “…… Chị đang nghĩ gì thế, em vừa chị mấy lần mà chị không nghe.”
Lê Nhất Ninh cười, bóp mày nói: “Không có gì, chỉ đang nghỉ một vài chuyện mà thôi.”
Cô mím môi, nhìn Tiểu Ngọc: “Chuyện buổi sáng đừng thảo luận nữa, còn chuyện khác nếu em muốn biết thì đợi tối về chị nói với em.”
“Dạ.”
Vừa nói xong, thợ hóa trang đi bổ trang cho Giang Nguyên đã trở lại.
“Xin lỗi cô Lê nha.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh không phải là loại người so đo tính toán, cô mỉm cười nói: “Em hiểu ạ.”
Thợ trang điểm cầm bộ dụng cụ tới: “Nào trang điểm cho cô Lê xinh đẹp của chúng ta nhé.”
Lê Nhất Ninh phì cười.
Sau khi trang điểm xong, Lê Nhất Ninh đi ra ngoài.
Cảnh quay hôm này vẫn là của cô và Giang Nguyên, dù sao hai người cũng là nam nữ chính nên cảnh quay tương đối nhiều một chút, có điều hôm nay không phải là cảnh quay của đơn độc hai người mà là ở trong trường học, còn có mấy diễn viên khác cũng ở đây.
Lê Nhất Ninh vừa đi tới, Giang Nguyên lập tức xoay người đi sang bên cạnh.
Lâm Uyển và Tạ Phàm đưa mắt nhìn nhau, lấy làm kinh ngạc.
Đoạn thời gian này ở đoàn phim lâu như vậy, cho dù bọn họ chẳng nhìn ra điều gì khác thường thì cũng sớm đã cảm giác được gì đó rồi.
Trên mạng đều nói Lê Nhất Ninh ôm đùi Giang Nguyên, cọ nhiệt Giang Nguyên nhưng trên thực tế không hề có.
Lê Nhất Ninh chẳng những không đi cọ nhiệt Giang Nguyên, ngược lại lúc mấy người bọn họ đứng cùng nhau, Lê Nhất Ninh còn nhớ giữ khoảng cách với Giang Nguyên.
Còn Giang Nguyên…… hình như cũng chẳng để ý lắm.
Có lúc còn đặc biệt đi tới bên cạnh Lê Nhất Ninh, tuy không nói với nhau câu nào nhưng người khác nhìn vào đều cảm thấy khác lạ.
Như hôm nay, đây là lần đầu tiên mọi người thấy Giang Nguyên nhìn thấy Lê Nhất Ninh tới thì đi ngay.
Lâm Uyển nhớ tới sắc mặt của Giang Nguyên lúc mình hỏi Lê Nhất Ninh sao còn chưa tới, cô lén ngó vẻ mặt của Lê Nhất Ninh một cái.
Hai người này chắc không phải cãi nhau rồi đó chứ.
Nhưng khả năng này không lớn lắm.
Đang suy nghĩ, đạo diễn hô một tiếng: “Qua đây.”
“Chị Ninh Ninh, cảnh quay hôm nay là cảnh cãi nhau, chị chuẩn bị xong chưa?”
Lê Nhất Ninh bật cười, gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, chị bị mắng mà, chị nhớ chứ.”
Cảnh quay hôm nay là cảnh được quay đầu tiên, cô đơn phương thầm thích nam chính nhưng dẫn đến sự phản cảm của nam chính.
Có thể là phản cảm mà cũng có thể là nguyên nhân khác, nói tóm lại…… cảnh quay này là bước ngoặt trong tình cảm của bọn họ.
Lê Nhất Ninh bị nam chính mắng một câu.
Không hẳn là mắng mà là quở trách, vẻ mặt không kiên nhẫn thậm chí còn có phần chán ghét.
Hình tượng nam chính trong đây luôn là vẻ cao ngạo lạnh lùng cảm thấy rất phiền với nữ sinh, mà đối với kiểu nữ sinh như Lê Nhất Ninh thì luôn lựa chọn trốn tránh, so với những nữ sinh khác thì có phần phân biệt đối xử hơn.
Nói chung… Màn này quay ra, Lê Nhất Ninh nhất định là một cô gái đáng thương.
Đạo diễn cho bọn họ ngồi trong phòng học, sau khi thử góc độ xong thì bắt đầu quay.
Chỉ cần Lê Nhất Ninh không đóng cảnh mắt đi mày lại với Giang Nguyên thì rất nhanh là qua, càng đừng nói cảnh này.
Có điều…… chẳng ai ngờ tới cảnh này Giang Nguyên lại qua nhanh như vậy.
Ngay cả đạo diễn cũng vô cùng bất ngờ.
Sau khi hô ‘cắt, qua rồi’, đạo diễn Vương sững sờ nhìn mấy người bọn họ: “Giang Nguyên.”
Vẻ mặt Giang Nguyên lạnh lùng, bình tĩnh nhìn sang đạo diễn.
Đạo diễn Vương dựng ngón tay cái nói: “Giữ nguyên trạng thái này, cảnh quay hôm nay rất tốt.”
Giang Nguyên: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh: “…”
Sao cô cảm thấy… Trong này có tầng ý nghĩa khác nhỉ.
Đạo diễn Vương ha ha cười lớn, nhìn Giang Nguyên đang đi tới xem phát lại, hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên tiến bộ thần tốc như vậy, ánh mắt của cậu nhìn cô Lê giống hệt như trong này vậy.”
Giang Nguyên khựng lại, nhớ tới mấy câu đối thoại mà lúc sáng mình nghe được, ánh mắt lạnh đi mấy phần: “Có lẽ là do may mắn.”
Đạo diễn Vương: “Vậy hôm nay vận may này tới nhiều chút đi.”
Giang Nguyên nhếch môi mỉm cười: “Tôi sẽ cố gắng.”
Đợi Giang Nguyên xem xong, Lê Nhất Ninh cũng đi qua xem phát lại.
Cô phát hiện ánh mắt Giang Nguyên nhìn mình ở trong phim đúng là tràn đầy vẻ chán ghét và không thích.
Xuất hiện rõ ràng chân thật ở trước mắt.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh nắm lỗ tai cảm thấy buồn cười.
Chuyện gì đang xảy ra vậy.
Có điều tốt nhất là như vậy.
Đạo diễn Vương liếc cô một cái: “Cô Lê, cô cười gì vậy?”
Lê Nhất Ninh chỉ ống kính: “Cười cái này nè.”
Đạo diễn nhìn qua: “Bị mắng mà cười vui vẻ như vậy?”
Lê Nhất Ninh cong môi: “Đâu phải tôi bị mắng, là nữ chính bị mắng mà, không liên quan tới tôi.”
Đạo diễn Vương: “……”
Ông nhìn Lê Nhất Ninh không biết xấu hổ, xua tay một cách bất lực: “Đi chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
“Được ạ.”
Quay được non nửa ngày, không chỉ có Giang Nguyên phát huy vượt mức bình thường mà đến cả Lê Nhất Ninh cũng phát huy cực tốt.
Sau đó, Lâm Uyển nén không được cơn tò mò đành lén hỏi Lê Nhất Ninh — — cô và Giang Nguyên lén đi tìm thầy Hoắc học hỏi kinh nghiệm rồi phải không.
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Học hỏi kinh nghiệm?”
Cô nói: “Chị thì có, còn thầy Giang thì em phải đi hỏi anh ấy.”
Lâm Uyển: “……”
Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao em cứ cảm thấy hôm nay bầu không khí giữa chị và thầy Giang thế nào ấy?”
Lê Nhất Ninh chẳng cảm thấy vậy.
Hoặc có lẽ dù có cảm giác được nhưng không