CHƯƠNG 106:
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, cho dù cách màn hình truyền tới bên này vẫn khiến Lê Nhất Ninh cảm thấy quyến rũ như cũ.
Lê Nhất Ninh chỉ có thể nói người đàn ông này rất biết dỗ người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi một câu nói ra đều đánh vào nơi mềm mại nhất của cô.
Con ngươi cô run rẩy, nhìn anh mà bản thân cố gắng khống chế nhịp tim đang đập nhanh của mình.
Mặt mày Hoắc Thâm mang theo ý cười, hỏi lại lần nữa: “Nghe hiểu không?”
Lê Nhất Ninh bị anh nhìn như vậy, cả mặt đều đỏ lên.
Giờ phút này làn da trắng nõn đã nổi lên một tầng đỏ ửng, vô cùng quyến rũ. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy dáng vẻ của mình trong chiếc gương đặt gần đó.
Lê Nhất Ninh khựng lại, cắn môi ‘ừm’ một tiếng coi như là trả lời.
Nhưng Hoắc Thâm không định bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, anh nghe thấy bèn nhướng mày hỏi: “Ừm cái gì?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô không biết phải nói sao, hờn dỗi trừng Hoắc Thâm một cái: “Anh biết rõ còn cố hỏi.”
Hoắc Thâm cười dịu dàng, bám riết chẳng buông: “Bà xã, là do em nói không rõ ràng đó thôi.”
Khóe môi anh ngậm ý cười, trong mắt chứa đầy tia trêu ghẹo: “Nghe hiểu chưa?”
Lê Nhất Ninh bị Hoắc Thâm trêu chọc tới mức mặt đỏ tai hồng, hổn hển hô lên: “Nghe hiểu rồi! Nghe hiểu rồi, anh hài lòng chưa?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Hài lòng rồi.”
“……”
Cái tên đàn ông tâm cơ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh đã chẳng biết đánh giá anh thế nào nữa.
Hoắc Thâm nhìn bộ dáng xù lông của cô, mỉm cười vui vẻ chủ động đổi đề tài, không tiếp tục trêu cô.
Nếu trêu tiếp nữa e là phải đi dỗ cô mất.
“Ngày mai mấy giờ quay?”
“Tám giờ sáng.” Lê Nhất Ninh nhìn anh: “Em muốn về rồi.”
Mày Hoắc Thâm giãn ra: “Ngày mai còn quay ở trường học một ngày?”
“Vâng, gần kết thúc rồi.”
Nhưng xảy ra vài chỗ chưa đạt, bây giờ đang sửa chữa ống kính bị vấn đề.
Hoắc Thâm hiểu ra, nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, nhẹ giọng hỏi: “Sau khi quay xong thì về nhà một chuyến?”
Anh nói: “Anh đi đón em.”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’, khẽ đáp: “Được.”
Ngày hôm sau đến phim trường, Lê Nhất Ninh vừa tới thì nhận được không ít lời khen tặng.
Ngay cả đạo diễn Vương cũng gật đầu với cô: “Không tệ.”
Lê Nhất Ninh cười: “Đạo diễn Vương, tôi chỉ mới có hai cảnh thôi.”
Đạo diễn Vương phân tích nghiêm túc: “Ánh mắt nhìn người của đạo diễn đều rất sắc bén, cho dù chỉ có hai cảnh nhưng cũng có thể nhìn ra được vấn đề.”
Lê Nhất Ninh không thể không bày tỏ sự khâm phục đối với đạo diễn.
Đạo diễn Vương cười nói: “Mong đợi biểu hiện đêm nay.”
“…… Được, cảm ơn đạo diễn.”
Lâm Uyển ngồi bên cạnh thò người ra, nhịn không được nói: “Cảnh quay đó của cô Lê thật sự rất đẹp, đạo diễn Thẩm biết chọn góc quay quá rồi đó!”
Tạ Phàm cũng gật đầu, nhìn gương mặt này của Lê Nhất Ninh mà có phần hoảng hốt: “Nói thật…… trước kia tôi đều cho rằng hình của cô Lê đẹp như vậy là có trải qua quá trình chỉnh sửa, kết qua sau khi gặp được cô mới phát hiện…… dù có chỉnh sửa cũng chẳng chỉnh ra được vẻ đẹp này của cô Lê.”
Chỉ cần là người đẹp trời sinh, nhất là kiểu đẹp của Lê Nhất Ninh, chỉ cần có ảnh động không cần kính lọc mới có thể tạo ra được.
Ảnh tĩnh của Lê Nhất Ninh không thể phô bày ra hết sức quyến rũ và sự xinh đẹp của cô, ảnh động của cô cộng với khi tiếp xúc với con người thật mới phát hiện điểm xinh đẹp nhất.
Trên mạng luôn có người bôi đen cô nhưng bất kể bôi đen thế nào cũng chẳng bôi được tới trên mặt cô.
Lê Nhất Ninh phì cười, nhìn Tạ Phàm nói: “Quá khen rồi.”
Tạ Phàm: “Không hề, không tin cô có thể đi hỏi thầy Giang xem.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì những người khác đã đồng loạt quay đầu nhìn sang Giang Nguyên rồi.
Giang Nguyên vừa tới, sau khi nghe được câu này thì bình thản nhìn Lê Nhất Ninh, đáp một tiếng gần như nằm ngoài dự liệu của mọi người.
“Ừ.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười tươi tắn, so với vẻ lúng túng của người khác thì ngược lại cô tự nhiên hơn nhiều.
Cô gật đầu, nhận lời khen một cách sảng khoái: “Cảm ơn.”
Giang Nguyên nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều tản ra hết.
Lúc Lê Nhất Ninh đi toilet còn nghe được tiếng nghị luận của nhân viên công tác.
“A…… mọi người không cảm thấy thái độ của thầy Giang đối với cô Lê hình như có sự thay đổi rồi ư?”
Có người lấy làm nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải luôn có sự thay đổi sao?”
“Sao nói vậy?”
Người đó nói: “Thật ra tôi luôn cảm thấy thầy Giang rất muốn nói chuyện với cô Lê đấy, nhưng thái độ của cô Lê đối với thầy Giang rất lạnh nhạt căn bản không giống như những lời đồn trên mạng nói cô Lê cọ nhiệt thầy Giang, theo tôi thấy nha…… là thầy Giang muốn cọ nhiệt của cô Lê thì đúng hơn.”
“Cũng không thể nói là vì độ hot được.” Một giọng nữ khác cất giọng: “Thật ra tôi cảm thấy… có đôi lúc ánh mắt thầy Giang khi nhìn cô Lê có phần khác thường.”
“Có không có không, sao tôi không phát hiện?!”
……
Bên ngoài thảo luận sôi nổi, Lê Nhất Ninh ngồi trên bồn cầu vừa nghe vừa chơi điện thoại.
Vì không muốn mọi người lúng túng, cô vẫn nên muộn chút hãy ra sẽ tốt hơn.
Thật ra có thể lý giải được tâm tư bát quái của mọi người, dù sao ở đoàn phim cũng nhàm chán, nghệ sĩ nhất định sẽ bị lấy ra để thảo luận.
Toilet là địa điểm thích hợp để bát quái nhất, nói như vậy cũng chẳng sai chút nào.
Xưa kia Lê Nhất Ninh từng nghe nói không ít nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy nhân viên công tác đang bàn về mình và Giang Nguyên, nên trong phút chốc vẫn có chút ngại ngùng.
Lúc đang suy nghĩ bỗng tin nhắn của Phó Mộng tới.
Phó Mộng: [Ninh Ninh! ! !]
Lê Nhất Ninh: [?]
Phó Mộng: [Hôm nay chị tới thành phố X tham gia hoạt động này, em có thời gian không, buổi tối cùng ăn cơm nhé?]
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, lập tức trả lời: [Được chứ, nhưng chỉ có thể đi buổi tối, chiều em còn hai cảnh quay nữa.]
Phó Mộng: [Không sao cả, em tới tìm chị hay chị tới tìm em?]
Lê Nhất Ninh: [Chị có thời gian thì qua đây trước đi, em đang muốn đi dạo quanh đây lắm.]
Phó Mộng: [Được.]
Hẹn với Phó Mộng xong, tâm tình của Lê Nhất Ninh tốt lên không ít.
Đợi giọng nói bên ngoài đi mất cô mới chậm rì rì đi ra khỏi nhà vệ sinh, có điều cô không ngờ tới…… ngay lúc ra khỏi nhà vệ sinh lại có thể đụng mặt nhân vật chính còn lại trong cuộc thảo luận vừa rồi.
Giang Nguyên ngẩng mắt nhìn về phía Lê Nhất Ninh, ánh mắt của anh ta hơi khựng lại, vừa định nói chuyện thì Lê Nhất Ninh đã vượt qua anh ta đi về phía khác rồi.
Giang Nguyên: “……”
“Lê Nhất Ninh.”
Lê Nhất Ninh ngừng bước quay đầu nhìn anh ta, giọng điệu lạnh nhạt xa cách: “Thầy Giang có chuyện gì không?”
Giang Nguyên nhìn dáng vẻ lúc này của cô chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Thật ra ấn tượng của anh ta về Lê Nhất Ninh không sâu lắm, đại khái ấn tượng bạn đầu là xinh đẹp, Đồng Nhiễm từng nhắc tới nghệ sĩ này với anh ta.
Nói thật ra Lê Nhất Ninh là fan hâm mộ của anh, rất thích anh nên vì anh mới vào giới giải trí, nhưng tính cách ngang ngược hung hăng quá mức, huênh hoang khắp nơi chẳng xem ai ra gì, cho nên