CHƯƠNG 117:
Lê Nhất Ninh trừng anh, chẳng hề thấy xấu hổ.
“Nghiêm túc chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm hơi ngẩn người, mỉm cười nói: “Thật sự không sao.”
“Không sao thì anh thay quần áo làm gì?”
Lê Nhất Ninh phản bác chẳng cần nghĩ ngợi: “Anh cho em xem xem.”
Anh nắm cổ tay cô, lòng bàn tay nóng hổi: “Về nhà hãy xem được không?”
Cô ngẩn ra, hai người im lặng nhìn nhau chốc lát. Cô đành phải lùi một bước: “Được rồi.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu để em phát hiện có gì, em sẽ……”
“Em sẽ làm sao?”
Hoắc Thâm cúi đầu hôn cô một cái.
Lê Nhất Ninh liếc anh, dẩu môi nói: “Đêm nay không để ý tới anh nữa.”
Anh mỉm cười, xoa đầu cô: “Được.”
Có điều hai người còn chưa rời khỏi thì Lê Nhất Ninh bị tiếng vang ở trong nhà làm cho giật mình.
Là tiếng của đồ vật đập vỡ.
Cô hoảng hốt nhìn sang Hoắc Thâm.
Sắc mặt anh bình thản, xoa lòng bàn tay cô an ủi: “Không sao, đi thôi.”
Lê Nhất Ninh kinh ngạc nhìn anh: “…… Không trở vào xem cái sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm ‘ừm’, gật đầu nói: “Không cần, chúng ta về thôi.”
“…… Được.”
Hai người chẳng vào xem, Lê Nhất Ninh cảm nhận được rất rõ tâm tình của Hoắc Thâm đang rất kém.
Cô im lặng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cùng người này.
Về tới nhà, bởi vì thất thần mà cô suýt chút nữa quên nhìn Hoắc Thâm.
Cuối cùng là anh gọi mình trước.
Trong mắt anh ngập ý cười nhìn cô, giọng nói quyến rũ lòng người: “Bà xã.”
“Dạ?”
Hoắc Thâm nhìn cô một cách sâu xa, hạ giọng hỏi: “Tới nhà rồi thì không cần anh nữa?”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô dở khóc dở cười, liếc anh: “Cần chứ.”
Cô lập tức tỉnh táo lại: “Về phòng thôi.”
Hoắc Thâm mỉm cười nhàn nhạt.
Hai người về tới phòng ngủ, chưa tới một phút Lê Nhất Ninh đã nhìn thấy vết thương trên người Hoắc Thâm rồi.
Là bị đồ vật gì đó đập phải, bên trên đỏ ửng có vết hằn.
Cô khựng lại, ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Thâm thuận tay kéo người ngồi vào lòng mình, giải thích: “Bàn một chút chuyện, nhưng bàn không thành.”
Trong thư phòng, cha Hoắc rất bất mãn đối với hôm đó anh cúp điện thoại cùng thái độ của anh đối với ông.
Gần đây, cha Hoắc ngày một bất mãn hơn về những hành động này của anh nên càng cảm thấy nóng nảy hơn.
Khi đứng đối diện với Hoắc Thâm, ngay lúc anh nói câu đầu tiên thì cha Hoắc không nhịn được nửa bèn lấy một cái tách ở bên cạnh ném lên người anh.
Đương nhiên Hoắc Thâm chẳng ngốc đến mức đứng đó chịu tội, anh có tránh ra nhưng vẫn tránh không khỏi.
Cho nên mới có dấu vết này.
Sau khi nghe xong, Lê Nhất Ninh im lặng rất lâu không nói chuyện.
Cô nhìn vị trí đó, đôi mắt ẩm ướt: “Ba anh…… rốt cuộc là bị sao vậy.”
Cô cúi đầu vùi vào lòng Hoắc Thâm: “Sao ông ấy có thể như vậy chứ, lần sau không về nhà ăn cơm nữa.”
“Ừm.”
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Để em xem xem có cần bôi thuốc không?”
“Không cần.”
Hoắc Thâm nhẹ nhàng nói: “Không có vấn đề gì lớn, đừng lo lắng, ngày mai sẽ đỡ thôi.”
Cô liếc anh: “Trong cốc có nước phải không?”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Thảo nào anh đi thay quần áo, rõ ràng khác biệt không lớn nhưng vẫn bị Lê Nhất Ninh nhìn ra được.
Nghĩ vậy, đột nhiên cô bám vai Hoắc Thâm đặt lên đó một nụ hôn.
Cơ thể Hoắc Thâm cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn ngủ nữa?”
Lê Nhất Ninh uất ức.
Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Thâm: “…… Em chỉ là……”
Đau lòng cho anh mà thôi.
Hoắc Thâm cố kiềm chế, kéo cô ra: “Đi tắm.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Cô đứng dậy lê chân định đi tắm, trước khi tắm…… cô nhịn không được lại lén hôn anh thêm cái nữa, cô đắc ý nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh nói: “Em đi tắm đây.”
Hoắc Thâm: “……”
“Đợi đã…… Hoắc Thâm anh làm gì thế?”
“Cùng tắm chung.”
Trong phòng truyền ra tiếng đối thoại của hai người, ban đầu Lê Nhất Ninh còn phản kháng, giọng nói rất hùng hồn.
Hồi lâu sau, giọng nói êm tai đó của cô trở nên mềm mại nũng nịu.
Có điều vẫn êm tai như cũ.
Đối với Hoắc Thâm mà nói chính là như vậy.
Vì để an ủi người bị tổn thương, đêm đó Lê Nhất Ninh bỏ ra cái giá quá lớn.
Cho dù như vậy, lúc hai người nằm cạnh nhau cô vẫn dựa sát Hoắc Thâm, nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn nữa, Ninh Ninh dỗ anh đây.”
Hoắc Thâm mỉm cười hôn lên khóe môi cô: “Được.”
Lê Nhất Ninh tìm vị trí thoải mái: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sắc đêm dày đặc, hai người ôm nhau mà ngủ vừa ấp áp lại vừa ngập tràn tình yêu.
Hai ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh ở nhà trải qua những ngày thoải mái vô cùng.
Muốn ăn thì có đầu bếp trong nhà chuẩn bị, thỉnh thoảng chú Hứa còn giúp làm vài món ăn vặt đều là món cô thích.
Lúc nhàn rỗi thì làm spa chăm sóc da, ngâm suối nước nóng, và ngọt ngào với Hoắc Thâm.
Giữa lúc đó còn nhận được các nhãn hàng lớn gửi quần áo và túi xách kiểu dáng mới tới, mặc Lê Nhất Ninh chọn lựa.
Ngày tháng làm bà Hoắc này của cô đúng là tiêu pha vô độ.
Có điều thời gian không dài, chỉ trong nháy mắt thì sắp đến ngày xuất ngoại quay phim rồi.
Trước khi đi, Lê Nhất Ninh vẫn còn lưu luyến không muốn rời Hoắc Thâm.
Tống Tĩnh còn tận mắt nhìn thấy cảnh hai người tình tứ, đến khi Lê Nhất Ninh lên xe rồi, chị mới lạnh mặt hỏi một tiếng: “Cảm thấy đã đủ chưa?”
Lê Nhất Ninh: “…… Cái gì mà đủ chưa?”
Tống Tĩnh: “Tiếc là chị không phải chó săn, bằng không nhất định sẽ chụp màn vừa rồi lại cho đám chó săn xem rồi tung ra cho fan để cho họ nhìn thấy bộ mặt thật của nam thần lạnh lùng nhà họ là như thế nào.”
Lê Nhất Ninh phì cười, chỉ Hoắc Thâm hãy còn đứng ở cửa nói: “Chị không cảm thấy Hoắc Thâm thế này…… không phải càng có hơi người hơn sao?”
Ý cô chỉ là ‘hơi người’ chứ không phải là nhân khí.
Tống Tĩnh hiểu ra, chị nhìn qua kính chiếu hậu ‘ừm’ một tiếng: “Điều này chị không phủ nhận, nhưng em chỉ xuất ngoại nửa tháng để quay phim mà thôi, bọn em làm giống như sắp sinh ly tử biệt vậy.”
Chị nhìn mà vô cùng khó chịu, đây chẳng khác nào đang ngược cẩu ư.
Lê Nhất Ninh bật cười ‘ha ha’, kiêu ngạo nhìn Tống Tĩnh: “Chị Tống, chị không hiểu đâu.”
Tống Tĩnh: “……”
Chị cũng không muốn hiểu.
Nhưng phải công nhận một điều rằng…… chị có phần hâm mộ.
“Nói thật, nếu là trước kia có người nói với chị rằng khi Hoắc Thâm có vợ rồi sẽ như