CHƯƠNG 121:
Lê Nhất Ninh chớp mắt.
Hoắc Thâm xoa gương mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà phải đợi anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt anh sâu thẳm, cứ nhìn Lê Nhất Ninh chăm chú như vậy: “Được không?”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Được.”
Sao có thể không đợi chứ.
Hoắc Thâm nắm tay cô, hạ giọng hỏi: “Còn muốn đi nơi nào nữa, nói hết một lượt đi.”
Lê Nhất Ninh rất nghe lời chẳng lấy làm ngại ngùng trước mặt Hoắc Thâm, căn bản những nơi cô muốn đi muốn đi trải nghiệm đều nói hết một lượt.
Thật ra trước khi xuyên tới đây, cô luôn có một tâm nguyện.
Cô chính là một con cá muối chẳng có mục tiêu gì để phấn đấu, cô chỉ muốn kiếm chút tiền du lịch năm châu bốn bể, thong thả đi qua ngày tháng.
Đời người ngắn ngủi, sống biết đủ là được rồi.
Hoắc Thâm nghe thấy rồi lần lượt ghi nhớ tất cả những nơi cô nói.
Chẳng mấy chốc, thuyền đã cập bến rồi.
Hoắc Thâm giơ tay ra, ngước mắt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh đưa tay cho anh, đột nhiên có một loại cảm giác khác lạ.
Đột nhiên cô cảm thấy cứ sống như vậy với Hoắc Thâm cũng rất tốt.
Đừng để ý nhiều như vậy, sống biết đủ là được.
Venezia không lớn, Lê Nhất Ninh luôn rất thích thành phố trên nước này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi ở trên mạng cô có nhìn thấy không ít người nhắc tới nơi này.
Sau khi xuống thuyền, cô và Hoắc Thâm không vội vàng trong lúc đó còn gặp khá nhiều du khách.
Hai người nắm tay nhau, thong thả đi dạo cảm nhận nhịp sống chậm rãi của thành phố này.
Hai người đi sâu hơn, đi tới một con hẻm nhỏ, ở giữa con hẻm đó là nước chỉ có thể dùng thuyền để đi xuyên qua.
Đây là một thành phố không có xe hơi, phương tiện giao thông chỉ có thuyền.
Lê Nhất Ninh thấy thú vị bèn kéo Hoắc Thâm đi trải nghiệm một chút, ngắm nhìn tường ngói đỏ xung quanh chỉ cảm thấy rất thú vị.
Văn hóa trong tủ kính của người nước ngoài rất có ý nghĩa, trên cửa mỗi nhà mỗi hộ gia đình đều có hoa tươi xinh đẹp khác nhau, mùi hương nồng nàn thấm vào tận lòng người.
Sau khi dạo một vòng, Lê Nhất Ninh tiếp tục kéo Hoắc Thâm đi lên đỉnh cao nhất bên đó, đứng bên trên nhìn từ cao xuống thành phố này.
Cả một buổi sáng, tâm trạng của cô đều rất tốt.
Ngay cả Hoắc Thâm cũng cảm nhận ra được.
Hoắc Thâm cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, cong môi hỏi: “Vui vẻ như vậy sao.”
Miệng Lê Nhất Ninh ngọt như ướp mật, lúc tâm trạng tốt là lúc biết nói chuyện nhất.
“Bởi vì được ở bên cạnh anh mà.”
Hoắc Thâm: “...”
Anh bật cười, giơ tay xoa tóc cô: “Sao đột nhiên lại...”
“Sao ạ?”
Hoắc Thâm lắc đầu: “Không có gì, đêm nay em muốn nghỉ lại nơi này không?”
Lê Nhất Ninh kinh ngạc nhìn anh: “Được chứ ạ?”
“Đương nhiên.”
Im lặng chốc lát, Lê Nhất Ninh nhỏ giọng hỏi: “Nếu không nghĩ lại chỗ này, chúng ta đi đâu tiếp?”
Hoắc Thâm phì cười, nói ra tên của một địa điểm cho cô.
“Còn một nơi nữa, xem em muốn đi không.”
“Muốn.”
Lê Nhất Ninh nói mà không cần suy nghĩ: “Chỉ còn chưa tới hai ngày, chúng ta cứ đi tới một nơi nữa xem sao.”
Hoắc Thâm gật đầu, đồng ý mọi điều cô nói: “Được.”
Buổi trưa, hai người tìm một nhà hàng khá tốt để ăn cơm.
Ngoại ngữ của Hoắc Thâm tốt, nói rất thành thạo, thật ra Lê Nhất Ninh cũng biết nhưng có Hoắc Thâm ở đây, cô muốn hưởng thụ làm một phế vật.
Sau khi ăn cơm xong, hai người tiếp tục đi tới điểm đến tiếp theo.
Bôn ba hết hai ngày, tuy mệt nhưng mà vui.
Lê Nhất Ninh cảm thấy cùng với người mình thích ở bên nhau, bất kể là làm gì cũng đều vui vẻ.
Có điều, vừa chớp mắt thì đã đến ngày về rồi.
Lúc trở về thì nhẹ nhàng hơn, hai người ngồi máy bay tư nhân về.
Lê Nhất Ninh vừa lên máy bay là ngủ, Hoắc Thâm nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô ngược lại chẳng nói gì.
Hai người tắm rửa qua loa rồi nghỉ ngơi, thẳng đến khi xuống máy bay rồi mới dậy.
Về nước rồi cũng đồng nghĩa với việc sắp bắt đầu lượt công việc mới.
Gần đây Hoắc Thâm đang xem kịch bản, bận một chút việc công ty.
Nhưng Lê Nhất Ninh thì khác, cô còn phải đi quay mấy đại ngôn nữa.
Từ khi cô xuống máy bay Tống Tĩnh đã gọi điện tới dặn dò rồi, cho cô nghỉ ngơi một ngày dùng tinh thần tốt nhất để đi quay quảng cáo.
Lê Nhất Ninh không còn gì để nói nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi chuyên gia tới mát-xa mặt, làm sạch và chăm sóc da cho cô.
Sau khi làm xong, cả gương mặt trông lại trắng nõn hơn nhiều.
Xưa kia Lê Nhất Ninh không hiểu, tại sao làn da của nghệ sĩ có thể tốt như vậy trông khi lúc nào cũng phải hóa trang, hiện tại thì cô hiểu rồi.
Tất cả đều cần bỏ tiền ra.
Quảng cáo đầu tiên là socola, Tống Tĩnh lái xe đến đón cô đi tới địa điểm quay.
“Hôm nay tới là để xem trước, nếu trạng thái tốt thì trong hôm nay là quay xong, nếu không tốt thì phải đến ngày mai mới hoàn thành.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Dạ.”
Tống Tĩnh nghiêng mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi đủ rồi?”
Lê Nhất Ninh cười: “Chị Tống, chị nhìn em giống như không nghỉ ngơi đủ lắm sao.”
Tống Tĩnh nhướng mày: “Sắc mặt không tệ, còn chỗ khác thì không biết.”
Chị cười khẽ nói: “Quảng cáo socola có hai người, người đại diện là em nhưng phải quay một video tình cảm ngắn.”
“Vâng ạ.”
Chuyện này thì Lê Nhất Ninh biết.
Bình thường quay quảng cáo đều sẽ có người diễn chung, càng đừng nói là quảng cáo socola này.
Cô khựng lại hạ giọng hỏi: “Người còn lại là ai ạ?”
Tống Tĩnh im lặng chốc lát, nhìn sang cô: “Dịch Tử Mặc.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô nhìn Tống Tĩnh mà hoảng hốt không thôi giống như khó mà tin nổi.
“Ai cơ?” Cô nuốt nước miếng, vội hỏi: “Tại sao Dịch Tử Mặc lại đi đóng quảng cáo socola chứ?”
Tống Tĩnh phản bác lại cô: “Tại sao không thể, hãng socola này nổi tiếng như vậy, mời cậu ta còn có thể thu mua lượng fan nữ của cậu ấy, em nói cậu ấy tới hay không tới, hơn nữa tiền thù lao đại diện lại không hề thấp.”
Tuy nói người đại diện chính là Lê Nhất Ninh, nhưng phúc lợi dành cho Dịch Tử Mặc cũng chẳng kém.
Lê Nhất Ninh: “...”
Tuy nói thế nhưng vừa nghĩ tới sắp đóng quảng cáo chung với người quen thì cô hơi khó chấp nhận nổi.
Nhưng suy nghĩ lại bỗng cảm thấy chẳng có gì cả, đều là vì công việc thôi.
Lúc đến địa điểm quay quảng cáo, Dịch Tử Mặc và quản lý đã ở đó rồi.
Khi nhìn thấy cô, Dịch Tử Mặc mỉm cười nhàn nhạt: “Đã lâu không gặp.”
Lê Nhất Ninh tươi cười đầy mặt: “Thầy Dịch đã lâu không gặp.”
Dịch Tử Mặc nhìn cô chăm chú chốc lát rồi ‘ừm’ một tiếng.
Sau khi chào hỏi với những nhân viên công tác khác xong, chẳng mấy chốc người bên trong đều đi ra đủ cả.
Trang bìa tĩnh của nhãn hiệu socola này không khó chụp, chỉ cần hai người làm ra vẻ thân thiết một chút là được.
Dáng vẻ của cô xinh đẹp, gương mặt lại rất ăn ảnh, Dịch Tử Mặc cũng không tệ nên chẳng khó khăn gì.
Cái khó là ở thần thái của bọn họ.
Ngay lúc sắp quay video.
Lê Nhất Ninh nhìn kịch bản trong tay, khổ sở ngước mắt nhìn Tống Tĩnh một cái.
Tống Tĩnh: “...?”
Chị khựng lại, hạ giọng hỏi: “Nhìn chị làm gì?”
Lê Nhất Ninh cạn lời: “Lời thoại đóng quảng cáo socola bây giờ... đều là như vậy sao ạ?”
Tống Tĩnh chưa xem, chị nghi hoặc mấy giây rồi dựa tới nhìn lướt qua một cái.
Sau khi nhìn thấy mấy đoạn đối thoại phía trên, Tống Tĩnh chìm vào im lặng.
Chị và Lê Nhất Ninh đưa mắt nhìn nhau, yếu ớt nói: “Nói thật... đúng là có hơi sến.”
“Chỉ một chút thôi sao?”
Tống Tĩnh lập tức sửa miệng: “Rất sến, nhưng chắc là fan sẽ rất thích.”
Lê Nhất Ninh: “... Nếu em là fan, em nhất định sẽ không ăn đâu.”
Kịch bản trong tay cô là thế nào đây chứ.
-Ngọt không.
-Không ngọt bằng em.
-Em thích ăn nó nhất phải không?
-Phải, nhưng em càng thích ăn cùng anh hơn.
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô chỉ muốn hỏi xem người viết lời thoại quảng cáo là ai, tại sao lại muốn viết như vậy!!!
Ngấy như vậy, sến như vậy là định khiến mọi người ăn không nổi loại socola này sao.
Nhưng Lê Nhất Ninh chẳng chất vấn được.
Cô nghĩ ngợi, nhìn Tống Tĩnh nói: “Hay là chị đi hỏi người phụ trách xem sao?”
Tống Tĩnh ho một tiếng, cảm thấy buồn cười: “Được rồi, chị đi hỏi thử xem sao, lời thoại đúng là có phần quá đáng rồi.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Vô cùng quá đáng.”
Chẳng mấy chốc, Tống Tĩnh đã trở lại.
Chị bình tĩnh lắc đầu với Lê Nhất Ninh: “Không được.”
Chị nói: “Lời thoại quảng cáo trước kia của hãng socola này cũng gần giống như vậy, không thay đổi được.”
Lê Nhất Ninh: “...”
Cô ỉu xìu