CHƯƠNG 125:
Hoắc Thâm vừa đi tới cửa nghe được lời này: “Ôm ai?”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn anh sửa miệng nói: “Ôm em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[A a a a a a xuất hiện rồi!!]
[Hu hu hu hu thầy Hoắc của em tới rồi!!]
[Oh god, chịu không nổi cặp này nữa, ôm ai, ôm em!!]
[Thầy Hoắc tiến lên, ôm cô ấy!!!]
[Hu hu hu hu cuối cùng cũng đợi được rồi!]
[Thầy Hoắc không phụ sự kỳ vọng mà, cuối cùng xuất hiện rồi, nhìn ánh mắt của hai người xem, ngọt quá rồi đó.]
……
Hoắc Thâm khựng lại, nhướng mày nhìn Lê Nhất Ninh: “Qua đây.”
Lê Nhất Ninh nhìn anh.
Anh nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng: “Chẳng phải muốn anh ôm em sao?”
Lê Nhất Ninh cười, thật sự đi tới cho Hoắc Thâm ôm một cái rồi anh chóng buông ra.
Hoắc Thâm nhìn vòng ôm trống rỗng, hỏi: “Chỉ chút xíu như vậy là đủ rồi?”
Lê Nhất Ninh xấu hổ: “Đủ rồi đủ rồi.”
Cô trừng anh: “Đang ghi hình đấy.”
Hoắc Thâm nhướng mày: “Anh còn cho rằng…… em không để ý.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh: “……”
Đúng là không để ý nhưng sợ bị mắng.
Cô ngừng lại chuyển sang đề tài khác: “Sao anh lại tìm đến đây rồi?”
Hoắc Thâm ‘ừm’ nói: “Cảm thấy có lẽ em đang ở bên này.”
“Dạ?”
Anh giải thích: “Gặp được những người kia rồi nhưng không nhìn thấy em.”
Lê Nhất Ninh hiểu ra: “Được rồi, hôm nay sao còn chưa có tiếng hét nữa vậy, đạo diễn định để chúng ta chơi cả ngày sao?”
Lời vừa dứt, tiếng hét lập tức vang lên.
Lê Nhất Ninh: “……”
Đạo diễn, ông có thể cho chút không gian để thở được không, tôi vừa nói xong là có tiếng hét ngay, đây là vả mặt trắng trợn rồi đó.
Khán giả cười nghiêng ngả khi nhìn thấy biểu cảm này của Lê Nhất Ninh.
Thì ra xem live có nhiều cái hay như vậy.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm chạy về phía phát ra tiếng hét.
Quả nhiên, lại có người chết rồi.
Đương nhiên, cái chết của họ đều nằm trong kịch bản được định sẵn.
Lúc hai người đến thì những người còn lại đều đã có mặt tại đó cả rồi.
Cô quan sát xung quanh một vòng rồi nhíu mày.
“Đã xác minh được thân phận chưa?”
Mạnh Lạc Xảo gật đầu, đưa cho cô xem: “Bọn tôi tìm thấy rồi.”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’, cầm qua xem.
Cô và Hoắc Thâm cùng xem, vừa định nói chuyện thì bên ngoài truyền tới một giọng nói vang dội: “Có người báo án……”
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy người tới thì nghe Mạnh Lạc Xảo hô một tiếng: “Woa.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Hình như cô không biết người này.
Mạnh Lạc Xảo nhỏ giọng phổ cập kiến thức cho Lê Nhất Ninh.
Người tới là một diễn viên gạo cội, diễn xuất cực tốt, đánh giá dư luận các loại đều không tệ. Tuy đã có tuổi nhưng vẫn có chỗ đứng nhất định trong giới giải trí.
Hiện tại có rất ít bộ phim có thể mời được ông tham gia nhưng ông vẫn là thần tượng trong lòng của khá nhiều nghệ sĩ.
Tên là Khương Trấn.
Lê Nhất Ninh gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn.
Hoắc Thâm cũng đi lên chào hỏi, trong giọng điệu chứa đầy sự kính trọng.
Khương Trấn mỉm cười nhìn Hoắc Thâm: “Nghe nói bạn gái cậu cũng tham gia chương trình này, bạn gái cậu đâu?”
Hoắc Thâm bật cười nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Ninh Ninh, lại đây.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô đi tới, còn chưa kịp mở miệng chào hỏi thì trên đỉnh đầu đã truyền tới lời cảnh báo.
Nghe xong, Cố Diên Trạch lười nhác nhấc mí mắt nhìn ống kính: “Đạo diễn, chào hỏi một cái cũng không được sao?”
Đạo diễn không nói chuyện, tiếng cảnh báo tiếp tục vang lên.
Mọi người không biết phải nói gì, Khương Trấn bèn ho hai tiếng: “Bên tôi nhận được báo án nói có người chết rồi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông nhìn sáu người trước mặt: “Mọi người là người chứng kiến sao?”
“Không phải.”
Lê Nhất Ninh nói: “Chúng tôi là người đến sau.”
Khương Trấn: “? ? ?”
Khán giả: [Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Hoắc Thâm cười khẽ, cụp mắt quan sát cô: “Đừng đùa nữa.”
Lê Nhất Ninh tủi thân: “Lời em nói là sự thật mà.”
Khương Trấn ho một tiếng: “Được rồi, để tôi nhìn xem.”
Ông ngồi xổm xuống kiểm tra một phen rồi nghiêm túc phân tích: “Là bị người ta dùng vật sắc nhọn sát hại, mọi người nhìn chỗ gáy của cậu ta có một dấu vết rất rõ ràng.”
Quá trình ghi hình bắt đầu tiến vào thời kỳ căng thẳng.
Trừ việc hỏi thăm thân phận của mỗi một người ở đây, còn hỏi cả nhân viên công tác.
Tóm lại, quá trình hỏi cung vô cùng hài hước.
Chẳng biết là cố ý hay là vô tình mà Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm luôn được sắp xếp đi cùng nhau.
Sau khi hỏi cung xong, bắt đầu tiến hành lượt bỏ phiếu đầu tiên.
Chẳng ai biết đáp án là gì.
Mạnh Lạc Xảo lẩm bẩm bên tai Lê Nhất Ninh: “Chị Ninh Ninh, chị cảm thấy là ai ạ?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không biết nữa.”
Mạnh Lạc Xảo cũng không biết.
Cô ấy suy nghĩ, hạ giọng nói: “Em nghi là thầy Cố.”
Lê Nhất Ninh nhíu mày nhìn cô ấy: “Sao lại nói vậy?”
Sự hoài nghi của Mạnh Lạc Xảo rất hợp lý, cô ấy giải thích: “Từ đầu đến giờ em chưa đi cùng với thầy Cố, em cảm thấy hôm nay thầy Cố có vẻ khác với ngày thường, em nói chuyện với anh ấy mà anh ấy đều mặc kệ em.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô nhìn Cố Diên Trạch, lại nhìn sang Mạnh Lạc Xảo.
Sau khi chạm phải ánh mắt của Cố Diên Trạch, Lê Nhất Ninh mỉm cười.
“Thật không thế?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Lạc Xảo nói nghiêm túc: “Em cảm thấy là thầy Cố đang chột dạ nên mới như vậy.”
Lê Nhất Ninh cười, đề nghị: “Vậy lượt bỏ phiếu đầu tiến cứ bỏ cho thầy Cố đi.”
“Được.”
Fan trong kênh trực tuyến nghe thấy đoạn đối thoại này đều: “? ? ?”
Không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy đau lòng cho thầy Cố thôi.
[Ha ha ha ha ha tôi xem kênh của Mạnh Lạc Xảo rồi, tôi biết tại sao thầy Cố không quan tâm đến cô ấy rồi, cô ấy bất cẩn ôm phải thầy Cố, thầy Cố đang xấu hổ đó.]
[Thầy Cố của em thảm quá, rõ ràng là đang xấu hổ mà kết quả bị hiểu lầm thành chột dạ.]
[? ? ? Chuyện gì vậy, Cố Diên Trạch và Mạnh Lạc Xảo?]
[Ha ha ha ha ha bà chị lầu trên, cô không cảm thấy đôi này cũng rất xứng hay sao, một là nữ ngốc nghếch, một là nam độc miệng độc mồm, đáng yêu biết bao nhiêu.]
[? ? ? ? Cái đám người tà giáo này, thấy ai cũng muốn ghép cặp hết vậy!]
Lúc các fan đang thả ha ha ha thì cuộc bỏ phiếu của họ đã kết thúc.
Tiếp theo chính là lượt biện giải lần thứ nhất.
Những người khác nói đều có lý có cứ, cho đến phiên Lê Nhất Ninh.
Khương Trấn hỏi cô: “Trước lúc sự việc xảy ra cô đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh nói theo kịch bản: “Ở trong phòng nói chuyện với mọi người.”
“Mọi người ở đây gồm những ai?”
“Fan trong kênh trực tuyến chứ ai.”
Lê Nhất Ninh cười nói: “Họ đang quan tâm tôi, muốn bát quái chuyện của tôi và bạn trai tôi.”
Tổng đạo diễn: “……”
Những người còn lại: “……”
Khương Trấn cười trong lòng, nghiêm túc được hai giây: “Bạn trai cô có thể chứng minh cho cô không, bát quái của cô và bạn trai là gì? Tiện nói ra chứ?”
Lê Nhất Ninh sững người, nhìn mấy gương mặt bát quái ở trước mặt mà không nhịn được cười.
“Mọi người……”
Cô buồn cười: “Muốn biết đến thế ư?”
Mạnh Lạc Xảo và Cố Diên Trạch đồng thanh lên tiếng trước: “Muốn!”
Dịch Tử Mặc im lặng, Trang Lam cũng gia nhập vào đội ngũ hóng hớt: “Muốn biết, cô Lê mau nói đi.”
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, cô nhìn Cố Diên Trạch và Mạnh Lạc Xảo: “Hai người như vậy phải chăng nhiệt tình hóng chuyện quá mức rồi không?”
Mạnh Lạc Xảo nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội: “Em không có mà.”
Cố Diên Trạch: “Ừm, tôi cũng không có.”
Lê Nhất Ninh chẳng còn lời nào để nói.
Cô đỡ trán, quay đầu nhìn sang Hoắc Thâm: “Em có thể nói không?”
Hoắc Thâm gật đầu: “Em muốn nói thì cứ nói.”
“…… Ồ.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười nói với mấy gương mặt bát quái này: “Hỏi tôi được bạn trai ôm có cảm giác gì.”
Mắt Mạnh Lạc Xảo vụt sáng, vội hỏi: “Vậy chị có cảm giác gì?”
Lê Nhất Ninh tủm tỉm nhìn cô ấy: “Em để thầy Cố ôm em thử thì biết ngay thôi.”
Mạnh Lạc Xảo: “? ? ?”
Cố Diên Trạch: “……”
Hoắc Thâm ngồi bên cạnh gật đầu: “Nói rất đúng.”
Đám người Khương Trấn ha ha cười lớn.
Cô làm vẻ mặt vô tội: “Chuyện này tôi biết giải thích thế nào đây, bạn trai tôi ôm đương nhiên tôi có cảm giác thoải mái rồi, còn những người khác ra sao thì tôi không rõ.”
Cô mỉm cười nhìn Mạnh Lạc Xảo: “Nếu cô Mạnh đã tò mò như vậy thì để thầy Cố bế cô kiểu công chúa một cái đi.”
Mạnh Lạc Xảo muốn khóc mà không có nước mắt.
Cái gì gọi là tự bê đá đập vào chân mình.
Chính là thế này đây.
Dưới sự cổ vũ của mọi người, Cố Diên Trạch không thể không đứng lên.
Mạnh Lạc Xảo nhìn anh ta đầy kinh ngạc: “Anh muốn làm gì?”
Cố Diên Trạch lười nhác, nói đơn giản: “Miễn cưỡng ôm cô một cái vậy.”
“Tôi không muốn!”
Mạnh Lạc Xảo thẳng thắn từ chối: “Ai muốn anh ôm chứ.”
Cô kháng cự: “Tôi không cần.”
Cố Diên Trạch: “……”
Anh bị ghét bỏ đến như vậy?
Nhìn vẻ mặt và động tác của Cố Diên Trạch, khán giả có cách nghĩ mới.
[Chuyện này…… thầy Cố và cô Mạnh, sao tôi cảm nhận được chút mờ ám nào đó ở đây ấy nhỉ.]
[Chị gái lầu trên đừng chạy, không chỉ có cô thôi đâu.]
[Tôi nữa.]
[Tôi nữa tôi nữa…… không khí giữa hai người này vô cùng mập mờ.]
[Thì ra có nhiều người cùng chung chiến tuyến như vậy ư?]
Fan nhiệt tình ăn dưa, Lê Nhất Ninh đứng bên cạnh quan sát cũng cảm thấy thú vị.
Sau khi bị Mạnh Lạc Xảo từ chối thẳng thừng, Cố Diên Trạch dứt khoát ôm cô ấy lên.
Tiếng hoan hô vang dậy trong ‘phòng thẩm vấn’.
Tổng đạo diễn chẳng còn biết nói gì nữa.
Bỏ đi, thích thế nào thì cứ làm thế đó, hết cách rồi.
Sau khi ôm xong, Lê Nhất Ninh tiến hành phỏng vấn Mạnh Lạc Xảo: “Cô Mạnh, cô cảm thấy thế nào?”
Mạnh Lạc Xảo trừng cô: “Không thế nào cả.”
Lê Nhất Ninh ha ha cười lớn: “Vậy nhất định là do thầy Cố ôm chưa tốt rồi, hy vọng lần sau thầy Cố cố gắng hơn nữa.”
Mạnh Lạc Xảo cố gắng kiềm chế trái tim đang đập phình phịch của mình lại, gò má ửng hồng: “Không có lần sau đâu.”
Cố Diên Trạch nhìn vẻ mặt thay đổi của cô ấy, hơi nhướng mày hỏi: “Phải không.”
Anh ta hỏi một cách thong thả.
Mạnh Lạc Xảo nghe thấy giọng nói này của anh ta, tim đập lỡ một nhịp, cô ấy cúi đầu viết ghi chép, cứng miệng nói: “Đương nhiên.”
Cố Diên Trạch hừ cười một tiếng, ngược lại không nói tiếp đề tài này nữa.
Khương Trấn đứng ra giảng hòa: “Nghiêm túc hết cho tôi! Trả lời câu hỏi đàng hoàng vào, vừa nãy nói tới đâu rồi?”
Mọi người: “……”
Thầy Khương, vừa rồi lúc thầy xem náo nhiệt không phải như vậy đâu ạ.
Dịch Tử Mặc nhìn thoáng qua Lê Nhất Ninh: “Vừa rồi nói tới chỗ cô Lê rồi.”
Khương Trấn ‘ờ’ một tiếng, nhìn sang Lê Nhất Ninh: “Đúng, là tới chỗ cô Lê nói bát quái của cô ấy và bạn trai, nói được bao nhiêu rồi? Sau đó thì đi đâu?”
Lê Nhất Ninh: “Chẳng nói được bao lâu thì bạn trai tôi tới, sau đó bọn tôi nghe thấy tiếng hét.”
“Hai người ở đâu nghe thấy tiếng hét, mất bao nhiêu thời gian mới chạy tới đây?”
Lê Nhất Ninh có gì đáp nấy.
Cuối cùng là đến lượt Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm bình tĩnh ngồi trên ghế, thành thật trả lời tất cả vấn đề của Khương Trấn.
Lê Nhất Ninh nhìn Khương Trấn, lại ngó sang Hoắc Thâm, cô luôn cảm thấy nếu hai người này phối hợp đóng chung một bộ phim thì nhất định fan sẽ rất thích thú.
Khí chất của cả hai đều rất mạnh, dễ dàng đàn áp người khác xuống dưới.
Cuộc hỏi cung kết thúc, mọi người tiếp tục đến hiện trường tiến hành điều tra những tình tiết dễ bị bỏ quên trên người xác chết.
Cả quá trình khiến người xem hãi