CHƯƠNG 13:KHÔNG THÍCH HỢP VỚI EM.
Cửa phòng bếp im lặng, đám người làm vô cùng có mắt nhìn không ai dám phát ra tiếng.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm lạnh lùng vô tình nói với ánh mắt tràn đầy mong đợi đó của Lê Nhất Ninh: “Không muốn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh: “…….”
Nhìn theo bóng lưng đi xa dần của người đàn ông, cô dẩu môi tức giận nói: “Không muốn thì thôi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn chú Hứa cười tủm tỉm: “Chú Hứa……” Cô đặc biệt kéo dài âm cuối: “Hay là, chú ăn nhé?”
Chú Hứa: “…… Được.”
Ông nhận mệnh.
Một đám người làm nhìn chú Hứa bằng ánh mắt đồng tình, dưới ánh mắt tha thiết của Lê Nhất Ninh, chú Hứa run rẩy cầm đũa gắp một một miếng trông không bị khét nhét vào miệng.
Đột nhiên, ông bất ngờ ‘ơ’ một tiếng, nhìn về phía Lê Nhất Ninh: “Lần này không tệ.”
Đám người làm: “…… Thật không?”
Sao đĩa vừa rồi bọn họ ăn lại khó ăn như vậy.
Chú Hứa liên tục gật đầu: “Thật đấy, món này ngoại trừ hơi khét một chút nhưng mùi vị vừa miệng, vị giác không tệ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười híp mắt: “Cám ơn chú Hứa, vậy tôi sẽ thử làm thêm nhiều lần nữa.”
“Bà chủ thật thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
“Đúng là như vậy.” Lê Nhất Ninh tiếp nhận lời nịnh nọt của chú Hứa và đám người làm mà không hề cảm thấy xấu hổ.
Dưới lầu liên tục truyền âm thanh lên trên lầu.
Hoắc Thâm ra khỏi phòng ngủ định xuống lầu, vừa mới đứng ở ngưỡng thang gác lại nghe thấy âm thanh náo nhiệt ở phía dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Woa, bà chủ giỏi thật, món này cực kỳ hấp dẫn.”
“Bà chủ càng làm càng tốt, rất ngon!”
“Ông chủ không có khẩu phúc rồi!”
“Cần gọi ông chủ xuống nếm thử không.”
Tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói của cô vợ nhỏ nhà mình: “Quản anh ta làm gì, mọi người ăn nhiều một chút là được.”
“…… Được được được.”
Hoắc Thâm nghe thấy, khóe môi hơi nhếch lên.
Bỗng, anh nhớ tới tin tức trợ lý trở về báo lại, một người không có xảy ra bất kỳ sự cố gì thậm chí hoàn toàn không có đổi người, vậy thì tại sao khiến tính tình cô thay đổi lớn như vậy?
Hoắc Thâm lặng im suy nghĩ, màu mắt sâu thẳm nhìn về một nơi không xa.
Lê Nhất Ninh ra khỏi phòng bếp, vừa muốn lên lầu thì nhìn thấy người đàn ông đứng ở trên thang gác hình xoắn ốc.
Hai người im lặng đối mắt nhìn nhau, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Tĩnh, trực tiếp vượt qua Hoắc Thâm ngay cả khóe mắt cũng không buồn cho anh.
Hừ, còn dám ghét bỏ thức ăn mình làm!
Sau khi về phòng, Lê Nhất Ninh và Tống Tĩnh gọi một cuộc điện thoại.
“Ngày mai chị tới đón em đến đoàn làm phim, chỉ là một vai nhỏ có ba cảnh quay thôi.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh nửa nằm ở trên sô pha cũng không buồn để ý hình tượng: “Vậy ngày mai em đến công ty cùng đi với chị sao?”
Tống Tĩnh ‘ừ’ một tiếng: “Tùy em, chị đi đón em cũng được.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, im lặng chốc lát rồi nói: “Cũng được, nghe theo sắp xếp của chị Tống đi, mấy giờ có mặt ạ?”
“Sáu giờ, em có thể tới kịp không?”
“Có thể, em bảo lái xe đưa tới, chị Tống chị nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh lên mạng xem bộ phim truyền hình có một vai phụ nhỏ đó một chút.
Phim truyền hình là hiện đại, là kiểu phim thần tượng thanh xuân vườn trường, được cải biên từ một bộ tiểu thuyết.
Mà nhân vật có ba cảnh quay của Lê Nhất Ninh là một bạch phú mỹ kiêu ngạo, trong mắt không xem ai ra gì — — thế này quá phù hợp với bản thân cô rồi.
Trong ba cảnh phim thì bị nam chính có tiền pk loại bỏ, càng không có tư cách nào tới quấy rầy tiến triển tình cảm của nam nữ chính, sự tồn tại của cô chỉ đơn giản là bia đỡ đạn thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển thêm một bước.
Sau khi xem xong, Lê Nhất Ninh xoay đầu nhìn chính mình trong gương, tỉ mỉ nhìn gương mặt này lẩm bẩm nói: “Trên mặt mình có viết to bốn chữ trong mắt không xem ai ra gì sao?”
Không có ai trả lời.
Cô vỗ mặt cho tỉnh táo mấy giây, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc Lê Nhất Ninh ra khỏi phòng tắm thì trên giường đã có một người nằm đó rồi.
Cô chớp chớp mắt, lại chớp mắt…… xác định bản thân không có nhìn nhầm.
“Anh…….”
Hoắc Thâm mặc một bộ đồ ngủ màu sẫm, nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái.
Trong nháy mắt khiến lời Lê Nhất Ninh muốn nói bị kẹt ở cổ họng nuốt trở về.
“Không có gì.”
Cô lặng lẽ bò lên bên giường còn lại, sau khi lên giường còn không quên nhìn xem cổ áo của mình có bị hở không, trông cô giống như một con cá gỗ nằm thẳng đơ ở bên mép giường.
Bên cạnh chỉ có tiếng lật trang giấy, Hoắc Thâm đang đọc sách hay là đọc kịch bản, cô không nhìn kỹ.
Mấy giây sau, giọng nói người đàn ông bên cạnh truyền tới: “Nghe nói em muốn đi quay một chương trình giải trí.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cái giọng điệu khẳng định đó của anh, nào giống như nghe nói chứ.
“Ừm.”
Hoắc Thâm dừng lại, nhàn nhạt nhắc nhở: “Đề nghị em nên chọn cái khác, khách sạn bình dân không hợp với em.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh lập tức xù lông lên.
Cô vén chăn ra, nổi giận đùng đùng nhìn tên cẩu nam nhân bên cạnh: “Khách sạn bình dân sao không hợp với tôi chứ? Không hợp với tôi chẳng lẽ hợp với anh chắc?”
Cái tính đại tiểu thư kiêu ngạo này, tính cách hễ một chút là bốc hỏa này khiến Hoắc Thâm có một loại cảm giác…… cảm thấy có lẽ cô không có đổi người.
Anh im lặng vài giây, giọng nói bình thản: “Cũng không hợp với tôi.”
Anh nghiêng mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, nhàn nhạt phân tích: “Nếu em vào giới giải trí là vì muốn để cho người ta thay đổi cách nhìn về em, thì em không nên nhận chương trình này.”
Lê Nhất Ninh im lặng không lên tiếng.
Thật ra lời Hoắc Thâm nói khá có lý, ấn theo độ hiểu biết của Hoắc Thâm đối với nguyên chủ thì cô ấy chính là một đại tiểu thư mười ngón tay không thấm nước, loại chuyện đi nhà ăn bình dân làm quả thực không hợp lắm, nhưng nay Lê Nhất Ninh đã đổi thành mình rồi, cô có lòng tin cô làm được sẽ khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn về mình.
Nói thế nào nhỉ, Hoắc Thâm không có cảm tình với nguyên chủ nhưng anh đã làm được trách nhiệm và nghĩa vụ của một ông chồng nên làm.
Khó có lúc Lê Nhất Ninh không phản bác nổi.
Cô im lặng chốc lát, sau đó kéo chăn nói: “Tôi còn chưa đi sao anh biết không được chứ, ngay cả việc làm cơm tôi còn có thể học được, một khách sạn bình dân mà thôi chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Nghe xong, Hoắc Thâm không nói nhiều nữa.
Hai câu vừa nói đó hoàn toàn là xuất phát từ tình nghĩa vợ chồng và lời khuyên chân thành của ông chủ, cô đã không nghe thì Hoắc Thâm cũng không định làm thêm gì nữa.
“Tự em suy nghĩ đi.”
“Ừm.”
*
Sau đó, Lê Nhất Ninh làm sao mà ngủ cũng không nhớ rõ nữa.
Cô chỉ thoáng nhớ, bản thân hình như không còn kháng cự Hoắc Thâm giống như trước kia nữa.
Hôm sau tỉnh dậy, Lê Nhất Ninh luống cuống thu dọn đồ đạc để lái xe đưa mình tới công ty tập hợp với chị Tống.
Từ thành phố cách địa điểm quay phim không xa, chính là một trường học ở vùng ngoại ô mà thôi.
Chị Tống nhìn người trên xe, mỉm cười bất lực: “Buồn ngủ rồi?”
Lê Nhất Ninh dụi mắt: “Dạ, tối qua ngủ không ngon.”
Chị Tống sáng tỏ: “Nghỉ ngơi chút đi.”
“Dạ.”
Lúc Lê Nhất Ninh và chị Tống tới phim trường, đúng lúc tổ làm phim đang quay phim.
Sau khi nhìn thấy cô đi vào, nhân viên công tác sững sờ và cảm thấy có chút bất ngờ.
“Sao Lê Nhất Ninh lại tới đây vậy.”
“Không biết nữa.”
“Tôi nghe nói nha, cô ấy có một vai diễn trong bộ phim này của chúng ta, đại tiểu thư kiêu ngạo đó là do cô ấy diễn đấy.”
“A? Thế…… đạo diễn không sợ cô ấy làm hỏng bộ phim này của chúng ta sao?”
Lê Nhất Ninh vờ như không nghe thấy những lời đó, ngoan ngoãn hiểu chuyện đi theo sau Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh cũng thản nhiên, kéo cô tới trước mặt đạo diễn: “Đạo diễn Lâm, đây là Lê Nhất Ninh mà tôi từng nhắc qua với ông.”
Đạo diễn Lâm quay đầu đánh giá Lê Nhất Ninh một cái, gật đầu: “Không tệ.”
Ông hơi có chút bất ngờ, nhìn thấy đôi mắt hạnh linh động trước mắt, nhìn Tống Tĩnh nói: “Linh động hơn trong hình một chút.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cám ơn đạo diễn Lâm.”
Đạo diễn Lâm cũng không phải không biết những lời đồn trên mạng, nhưng ông và Tống Tĩnh đã hợp tác rất nhiều lần, bây giờ người ta muốn nhét một diễn viên vào đoàn làm phim của mình còn là một nhân vật chỉ có ba cảnh quay sao mà không đồng ý cho được, đạo diễn Lâm sẽ cho chút mặt mũi này.
Cái giới này trước giờ đều là như vậy, có nhân mạch có quan hệ sợ gì không có đường ra.
Đạo diễn Lâm cười cười, khua tay: “Đi thay quần áo trước, đợi lát nữa xem diễn xuất.”
“Dạ.”
Lê Nhất Ninh theo nhân viên công tác đi vào phòng hóa trang.
Nhân viên công tác là fan của Giang Nguyên, không có thiện cảm tốt gì với Lê Nhất Ninh, lúc này lạnh lùng nhìn gương mặt của cô, cứng rắn nói: “Lê tiểu thư, theo tôi đi bên này.”
Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn sắc mặt nhân viên công tác một cái: “Cảm ơn.”
Nhân viên công tác hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm dẫn cô vào phòng hóa trang, chỉ rồi nói: “Đây là phòng hóa trang, đó là quần áo của cô, sau khi thay xong sẽ có thợ trang điểm tới hóa trang cho cô.”
“Được.”
Nhân viên công tác có chút bất ngờ, còn cho rằng cô sẽ trực tiếp nổi nóng nhưng không ngờ cô lại dễ nói chuyện như vậy.
Cô đáp một tiếng: “Cô đi đi.”
Lê Nhất Ninh không hề để ý thái độ không tốt của những người ngoài giới vì không hiểu mình mà sinh ra, cho nên lúc này ngược lại rất thoải mái đi vào phòng thay quần áo.
Cô không biết chỉ trong chốc lát như vậy, bên ngoài đã bắt đầu ồn ào rồi.
“Mẹ nó, sao Giang Nguyên cũng