CHƯƠNG 22:
Lê Nhất Ninh: “……”
Hả?! Tại sao cô đột nhiên có dự cảm không tốt vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chớp mắt, dưới ánh nhìn của mọi người cô nói: “…… Đúng mà.”
Hoắc Thâm sáng tỏ, nghiêng đầu nhìn về phía tổ đạo diễn: “Lần rút thăm này tính không?”
Tổ đạo diễn vô cùng biết nhìn sắc mặt, vội vàng nói: “Thật ra lần rút thăm này chỉ để mọi người tương tác với nhau nhiều một chút thôi chứ không hề có ý nghĩa mang tính thực tế gì, Ninh Ninh muốn ra ngoài đương nhiên cũng có thể đi, lại nói mấy phong cảnh đó thực ra chỉ có cô là từng qua rồi, những người còn lại có thể không biết đường đi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Không đúng, đạo diễn ông nói cho đàng hoàng những lời ông vừa nói lúc muốn bọn tôi rút thăm xem, sao chỉ mới mấy phút thôi đã sửa miệng rồi chứ.
Nghe xong, Hoắc Thâm cụp mí mắt nhìn cô.
Lê Nhất Ninh nặn ra một gương mặt còn khó coi hơn cả khóc, chỉ còn cách nhận mệnh: “Tôi đi.”
Lâm Du nhịn không được bật cười ra tiếng.
“Ninh Ninh em sợ Hoắc ảnh đế đúng không?”
Cô đang hạ bậc thang cho Lê Nhất Ninh, bằng không khán giả trên kênh trực tuyến không biết sẽ mắng cô thành cái dạng gì nữa đây.
Lê Nhất Ninh do dự chốc lát, nhìn về phía Hoắc Thâm: “Thật ra không phải là sợ, mà là trước kia từng nói mấy lời không tốt về thầy Hoắc, sợ bị truy sát.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không đâu.”
Khán giả trên kênh trực tuyến vừa muốn khen idol của mình đẹp trai tốt bụng thì Hoắc Thâm đã đứng dậy khỏi ghế, giọng điệu lạnh nhạt: “Dù sao em cũng đâu chỉ nói một hai lần.”
Tất cả mọi người: “? ? ? ?”
Chuyện gì thế này, tại sao bọn họ lại nghe ra chút gì đó không bình thường là sao? !
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh đẹp xung quanh nhiều, sau khi trưng cầu sở thích của Hoắc Thâm xong mọi người quyết định đi thảo nguyên cưỡi ngựa.
Thời tiết tốt, rong ruổi trên thảo nguyên là thích hợp nhất.
Có điều nghệ sĩ nữ khi ra cửa đều cần phải ăn vận trang điểm một chút.
Đợi lúc bọn họ ra cửa thì đã là nửa tiếng sau rồi.
Lê Nhất Ninh ngược lại tương đối đơn giản, quần cowboy và áo tay dài, còn có một cái nón và chiếc kính râm. Có điều cô cũng bôi cho mình không ít kem chống nắng, bởi vì không có ai muốn bị phơi đen cả.
Bởi vì số ngựa trước đó đều đã trả về hết rồi, hiện tại một đoàn người muốn qua đó thì phải thuê ngựa trước.
Mà Hoắc Thâm thân làm khách, nhất định phải khiến anh chơi thật vui vẻ.
Sau khi hỏi phí thuê ngựa xong, Lê Nhất Ninh trố mắt tưởng chừng như không dám tin: “Thuê một tiếng mất bao nhiêu tiền?”
Thợ cả nhìn cô: “Năm trăm.”
Lê Nhất Ninh bị nghẹn một cái: “Ngựa này mất năm trăm?”
Thợ cả: “Đúng vậy.”
Đồng Nhiễm theo ở bên cạnh: “Năm trăm thì năm trăm đi, thầy Hoắc muốn chơi thì nhất định phải thuê rồi.”
Cô ta cười cười, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Bác thợ, thật ngại quá, đây là bạn của tôi, cô ấy không hiểu chuyện lắm.”
Cô ta vội vàng nói: “Năm trăm một con ngựa đúng không, vậy chúng tôi muốn thuê……”
Đồng Nhiễm còn chưa nói xong, Lê Nhất Ninh đã nói: “Tôi không cưỡi ngựa.”
Phương Văn Lâm nói: “Tôi cũng không cần, mọi người dạo chơi thôi là được, hơn nữa trong một tiếng có thể thay nhau cưỡi mà, thuê ba con là đủ rồi.”
“Được.”
“Chúng tôi muốn ba con ngựa.”
Lê Nhất Ninh nhìn Đồng Nhiễm giao tiền, cố nhịn cơn xúc động muốn liếc trắng mắt ở trước camera.
Không lâu sau, Hoắc Thâm làm xong một cuộc phỏng vấn trở lại, “Chỉ có ba con ngựa?”
Đồng Nhiễm ‘ừ’ một tiếng: “Ninh Ninh và anh Phương Văn Lâm nói họ muốn đi dạo xung quanh thôi là được, không muốn cưỡi ngựa.”
Nghe xong, Hoắc Thâm nghiêng đầu nhìn người đang phồng má nổi giận.
Rõ ràng hai người không thân thiết lắm nhưng Hoắc Thâm có thể nhìn ra được cô không thoải mái. Loại không thoải mái này với loại không thoải mái mà trước kia cô từng đối với mình, hình như có hơi khác biệt.
Hiện tại Hoắc Thâm bắt đầu hơi tin lời chú Hứa nói rồi — — hình như là có chút đáng yêu.
“Xác định không đi?”
Lúc này Lê Nhất Ninh đang nhịn cơn nóng nảy, cô ‘ừ’ một tiếng đáp một câu gọn lỏn: “Không muốn cưỡi, tôi sang bên cạnh tránh mặt trời.”
Hoắc Thâm gật đầu: “Ừm.”
Chốc lát sau, ba người lên ngựa.
Nhìn thấy bóng lưng ba người đi xa, Lê Nhất Ninh đeo kính râm vô thức híp mắt.
Sao cô càng ngày càng không thích Đồng Nhiễm vậy chứ.
Đợi người đi rồi, Phương Văn Lâm nhìn cô: “Giờ ở đây đợi họ quay lại hay là đi dạo một vòng?”
Lê Nhất Ninh đẩy kính râm: “Anh Lâm, tôi muốn làm một chuyện.”
“Hả?”
Fan trên kênh trực tuyến cũng tò mò nhìn cô.
Lê Nhất Ninh quay đầu, nhìn về phía tổ đạo diễn: “Đạo diễn, trả tiền.”
Đạo diễn: “? ? ?”
Mặt đạo diễn đầy vẻ khó hiểu: “Trả tiền gì?”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Tiền cưỡi ngựa vừa rồi, tôi đã hỏi giá rồi, ở đây cưỡi ngựa đắt nhất cũng chỉ mất hai trăm đồng một buổi chiều thôi, ông đây một tiếng đồng hồ thu năm trăm là có ý gì.”
Cô kiêu ngạo nhướng mày, miệng không ngừng bla bla: “Nếu ông không trả tiền, lát nữa tôi sẽ đi trang web về quyền của người tiêu dùng tố cáo mấy người thu phí giá cao ở trong khu du lịch.”
Đạo diễn: “? ? ? ?”
Fan trong kênh trực tuyến nghe thấy một chuỗi lời nói này của Lê Nhất Ninh cũng bị cô chọc cười.
[Ha ha ha ha ha ha lần đầu tiên tôi biết Lê Nhất Ninh lại hài như vậy đấy!]
[Thật ra từ khi bắt đầu tôi đã biết Lê Nhất Ninh không chịu để yên rồi, cô ấy biết giá cả không đúng, vốn muốn nói giá kết quả bị Đồng Nhiễm đồng ý, cô ấy lại ngại không đánh gãy lời của Đồng Nhiễm, không ngờ sau khi người đi rồi đột nhiên gây khó dễ cho tổ đạo diễn, thật buồn cười chết mất.]
[Ha ha ha ha ha ha thành fan thành fan, Lê Nhất Ninh đáng yêu quá.]
[Không đúng, người ta đã thu tiền rồi, tại sao muốn đi đòi về chứ.]
[Bà chị lầu trên không hiểu rồi, đây là mánh lới của chương trình, hơn nữa tôi cảm thấy Lê Nhất Ninh làm rất đúng, giá này không chỉ tăng một chút thôi đâu.]
Mọi người tranh luận không ngừng nghỉ.
Lê Nhất Ninh cũng đang mặc cả với tổ đạo diễn.
“Năm trăm một tiếng đồng hồ đạo diễn mấy người lời quá rồi được không.”
Cô lẩm bẩm: “Nếu ông không trả tiền lại thì ngày mai bọn tôi không có tiền ăn cơm rồi.”
Đạo diễn: “Mọi người có thể nghĩ cách kiếm tiền mà.”
Lê Nhất Ninh: “Kiếm thế nào được chứ, tôi có thể bảo người đưa tới, có thể được không.”
Đạo diễn: “……”
Tuyển thủ bên tranh biện quá mạnh, căn bản nói không lại.
Có điều đến cuối cùng tổ đạo diễn vẫn không trả tiền, ý là cô có bản lĩnh thì lúc đầu cứ nói giá, bỏ tiền ra rồi nào có chuyện lấy trở về.
Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngược lại không miễn cưỡng nữa.
Cô nhìn chằm chằm đạo diễn chốc lát: “Ông vừa nói tôi có thể kiếm tiền đúng không?”
“Đúng.”
Đạo diễn ngẩn ra chốc lát: “Không được cho người nhà đưa tiền tới.”
Lê Nhất Ninh phẩy phẩy tay, chậc một tiếng: “Đạo diễn ông quá không tin tưởng tôi rồi, tôi là người như vậy sao.”
Đạo diễn: “……”
Cô chính là như vậy.
Không lâu sau, Hoắc Thâm lại dẫn đầu trở lại trước.
Lê Nhất Ninh hơi bất ngờ, nói thật thì nhìn người đàn ông đó ngồi trên