CHƯƠNG 3: TẠI SAO TRƯỚC GIỜ TÔI KHÔNG PHÁT HIỆN, THÌ RA EM TÁN THƯỞNG TÔI NHƯ VẬY.
Lê Nhất Ninh nghĩ, chuyện khiến toàn thế giới cảm thấy xấu hổ nhất không gì bằng chuyện này.
Tối qua…… bản thân mới tỏ ý muốn giữ lần đầu tiên của mình cho người đàn ông khác trước mắt ông xã nhà mình, sáng sớm nay thì khen ngợi ông xã nhà mình xx tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trọng điểm chính là cô chưa từng thử bao giờ — — mà cô đã ở đó khen quàng rồi!
Cô nghĩ nếu cho cô một chiếc máy thời gian, cô bằng lòng quay ngược trở lại dùng băng keo dán kín miệng mình tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu vô ích.
Trong phòng rơi vào im lặng, Lê Nhất Ninh cúp điện thoại một cách cứng nhắc ngay cả mắt cũng không dám ngước lên.
Hoắc Thâm nhìn người phụ nữ đang ngồi ở trên giường, ý cười trong mắt lướt qua rất nhanh rồi biến mất không thấy nữa.
Anh khẽ cười một tiếng, lướt qua cô đi vào phòng quần áo.
Sau này cô…… không bao giờ nói xấu sau lưng người ta nữa, đương nhiên — — những lời hay trái với lương tâm này cũng không được nói!
Nhìn theo người đàn ông đi vào phòng quần áo, Lê Nhất Ninh vén chăn ra lập tức rời khỏi chiếc giường mềm mại thoải mái, cầm theo điện thoại đi vào phòng tắm.
Phòng tắm của phòng này lớn tới mức vượt sức tưởng tượng của cô gái nghèo như cô, tối qua lúc tắm cô đã dùng mắt ước lượng một lúc nếu nằm trên mặt bồn tắm lớn này còn có thể lăn đi lăn lại mấy vòng, suy nghĩ của người có tiền cũng không biết là thế nào — — làm bồn tắm lớn như vậy để làm gì?
Trừ phi là muốn — — phi, mời cô dừng suy nghĩ ‘đen tối’ của cô lại.
Lê Nhất Ninh mày vẫn muốn làm người đấy!
Sau khi tắm xong, Lê Nhất Ninh làm ra vẻ da mặt dày xem như không có chuyện gì xảy ra nhanh chóng đi xuống lầu.
Dưới lầu, chị gái giúp việc và đầu bếp đang bày bữa sáng đủ mười mấy người ăn lên bàn, lung linh đẹp mắt có đủ thứ món.
Sau khi ăn xong một bữa cơm, Lê Nhất Ninh đã hiểu rõ cuộc sống của nguyên chủ trải qua có bao nhiêu xa hoa rồi.
Cho nên lúc này cũng không lấy làm kinh ngạc lắm, cô bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống nhấp một ngụm hồng trà Ấn Độ, phút chốc linh hồn được thăng hoa. Sau khi nếm thử một lượt các món ăn khác, cô đã nói không ra lời được nữa.
Hai chữ ‘Ngon tuyệt’ hoàng toàn không đủ dùng để hình dung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà phải dùng câu……. Mẹ nó cực kỳ ngon ! ! !
Lê Nhất Ninh hơi cúi mặt xuống cố gắng duy trì vẻ thẹn thùng xinh đẹp của đại tiểu thư, mỗi một món thử hai miếng rồi buông dao nĩa xuống.
Cô ngước mắt lên vừa vặn người đàn ông đối diện cũng ăn xong rồi.
Tầm mắt hai người giao nhau, Lê Nhất Ninh đối diện với con ngươi sâu thẳm đó không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Hoắc Thâm nhìn đôi mắt tránh né của cô vợ, “Hôm nay có việc?”
Lê Nhất Ninh sững người, gật đầu: “Có.”
Cô mím môi, nhớ tới kết cục của nguyên chủ và những lời mắng rủa ở trên mạng, cô thẳng thừng: “Anh biết công ty quản lý mà tôi ký hợp đồng không?”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, vẻ mặt cứng nhắc: “Biết.”
Tin tức bà xã của mình đã vì một tiểu thịt tươi mà tự hạ thấp giá trị bản thân đi làm một tiểu tốt vô danh tiến vào giới giải trí sớm đã lan truyền rộng rãi trong giới bọn họ rồi.
Hoắc Thâm cũng vì chuyện này mà nhận được không ít cuộc điện thoại, châm chọc anh là một ảnh đế lại không sánh bằng một tiểu sinh lưu lượng.
Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt anh càng đen đi mấy phần.
Lê Nhất Ninh cảm nhận được đối diện truyền tới khí áp giảm thấp, cô hắng giọng: “Hôm nay tôi muốn đến công ty một chuyến.
Hoắc Thâm nhướng mày một cái, không lên tiếng.
Lê Nhất Ninh nhớ tới những lời đồn vô căn cứ trên mạng, còn có những lời đồn nhảm trong giới bọn họ.
Những chuyện nguyên chủ làm sớm đã bị lan truyền rộng rãi, cô nghĩ cho dù Hoắc Thâm bận rộn quay phim đi chăng nữa có lẽ cũng sớm đã nghe thấy tin đó rồi, còn như tại sao chưa từng về hỏi mình, một là có lẽ là cuộc hôn nhân thương nghiệp này của bọn họ không hề có tình cảm có yêu ai cũng không quan tâm, nguyên do còn lại — — có lẽ là đang đợi cô thẳng thắn?
Lê Nhất Ninh không xác định lắm.
Nhưng cô nghĩ cho dù Hoắc Thâm không được thật thì cũng không dung túng cho bà xã của mình trần trụi đội chiếc mũ xanh lên đầu anh được, vụng trộm mà làm như không biết.
Vì để sống cũng vì tránh cho gia tộc bị phá sản, Lê Nhất Ninh cảm thấy có những chuyện vẫn nên nhân lúc chưa muộn giải quyết rõ ràng sẽ tốt hơn.
“Tôi đi hủy hợp đồng.”
Cô nói: “Tôi đối với Giang Nguyên không phải kiểu thích đó, chỉ đơn giản là theo đuổi ngôi sao thôi. Nhưng tôi không biết tại sao người ta lại nói thành như vậy.” Cô mở to mắt cố gắng khiến bản thân trông thật chân thành: “Tôi thật sự không thích Giang Nguyên, anh ta…….”
Lời còn chưa nói xong thì người đối diện đột ngột lên tiếng đánh gãy lời cô nói: “Cậu ta không đẹp trai bằng tôi, còn không có tiền không có thế bằng tôi, còn không làm……” Hoắc Thâm nói tới đây thì dừng, nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa: “Trước giờ sao tôi không phát hiện, thì ra em tán thưởng tôi như vậy.”
Tốc độ nói của anh rất chậm, một chút ý muốn cười nhạo cũng không có đến vẻ mặt cũng lạnh nhạt nhưng Lê Nhất Ninh lại nghe ra được ý châm biếm trong câu nói này.
Cô nghẹn triệt để, vẻ mặt như thiếu dinh dưỡng nửa ngày cũng nặn không ra một chữ.
Hoắc Thâm nhìn bộ dáng này của cô, im lặng cười một cái rồi rời khỏi bàn ăn.
“………….”
*
“Cậu nói xem anh ta đang cười nhạo mình phải không?”
Lê Nhất Ninh đang ở trong phòng quần áo vừa nhìn ‘nhân dân tệ’ lấp lánh ánh sáng trước mắt, vừa nói chuyện với Giản Viên Viên.
Giản Viên Viên buồn cười, cười rất lâu mới dừng: “Sao mình cảm thấy……. Hoắc Thâm trở nên thú vị hơn một chút vậy ta?”
Lê Nhất Ninh nghẹn, phản bác không chút lưu tình: “Thú vị chỗ nào, chẳng trách anh ta không có đối tượng.”
Giản Viên Viên vui vẻ nói: “Cậu không phải là đối tượng của anh ta sao?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Ý của cô là chẳng trách tác giả không cho anh ta làm nam chính, người đàn ông này không chỉ không được, mà còn độc miệng!
Sau khi mắng đủ rồi, Lê Nhất Ninh than thở thay cho nguyên chủ.
Không dễ ha, chẳng trách cô đi thích người khác, với tính cách của người đàn ông này ngoại trừ tiền thì không còn gì có thể hấp dẫn được phụ nữ cả.
Ờ, không.
Còn có gương mặt lạnh lùng đó.
“Lát nữa cậu đến công ty à?” Sau khi cười đủ, Giản Viên Viên nói việc chính với cô.
Lê Nhất Ninh ‘ừ’ một tiếng, nhanh chóng đưa bản thân nhập vào trong kịch bản: “Tối qua người quản lý gọi điện cho mình, bảo mình đi hủy hợp đồng.”
Nói xong, Giản Viên Viên ‘ha hả’ hai tiếng: “Cái công ty rác rưởi đó, nếu giải quyết không được thì chúng ta mua đứt nó luôn.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô nghẹn lần nữa, vội ngăn cản suy nghĩ của Giản Viên Viên: “Mua đứt thì không cần đâu, sau khi hủy hợp đồng rồi thì mọi việc đều may mắn.” Cô do dự một lúc, thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu có bận không, đi một chuyến tới công ty với mình nhé?”
Cô chỉ có tình tiết tiểu thuyết, vừa mới xuyên tới đây có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ.
Thậm chí ngay cả người quản lý có bộ dạng ra sao cô cũng không biết, cô chỉ sợ xuất hiện bất ngờ gì đó.
Giản Viên Viên đồng ý không hề do dự: “Được, cậu lái xe sao?”
Lê Nhất Ninh im lặng chốc lát, “Không lái.”
“Vậy mình lái xe qua đón cậu?”
“Được.”
Giản Viên Viên im miệng vài giây, sau đó hỏi dò: “Hôm nay cậu vẫn tiếp tục che giấu sao?’
Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngẩn người.
Lời của Giản Viên Viên nhắc nhở cô, nguyên chủ vì tạo dựng thành mẫu cô gái mà Giang Nguyên Thích cho nên từ đầu tới cuối ở trước mặt mọi người đều bày ra bộ dáng cô gái nghèo cực khổ phấn đấu vươn lên, vì để cho giống với hình mẫu đó cô ta thậm chí còn mua một đống túi xách và quần áo mà trước giờ không hề chạm tới, thỉnh thoảng Giản Viên Viên hẹn cô ta đi ăn cơm gì đó cô ta cũng không cho phép Giản Viên Viên lái xe đắt tiền.
Nghĩ tới đây Lê Nhất Ninh nhịn không được muốn gõ đầu nguyên chủ hỏi: Cô là bị người ta ấn đầu sao! Tại sao lại