CHƯƠNG 31:
Nụ cười trên mặt mọi người cứng đờ, chốc lát sau có người đứng ra xoa dịu bầu không khí cứ như vậy mới bỏ qua đề tài này.
Lê Nhất Ninh cũng không để bụng, cô cụp mắt nhấp một ngụm nước trái cây rồi định đi về trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì hội chị em bên cạnh lại bắt đầu.
“Hây da, thật hâm mộ Ninh Ninh, Hoắc tổng không chỉ là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia mà còn là ảnh đế.”
Lê Nhất Ninh chỉ mỉm cười không nói chuyện.
“Như vậy Hoắc tổng chẳng phải rất bận sao.”
“Đúng vậy đúng vậy, Ninh Ninh hôm nay là thứ bảy Hoắc tổng cũng không được nghỉ sao?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh mỉm cười nói: “Không được nghỉ.”
“A…… cũng không được bên cạnh cậu, có cảm thấy rất buồn tẻ không?”
“Không thể nào.”
Lê Nhất Ninh nhàn nhạt nói: “Biết kiếm tiền là được, mình không cần có người bên cạnh, lại nói không phải có các cậu bên cạnh mình sao.”
Mọi người: “……”
Càng tức giận.
Tại sao khích không được cô chứ! !
Lê Nhất Ninh nhìn đám ‘chị em’ hư tình giả ý trước mặt, cô lười không muốn tốn sức chiến đấu của mình.
Nói đúng hơn là bọn họ quá yếu.
Bỗng, một người trong số đó nhìn Lê Nhất Ninh nói: “Ninh Ninh cậu phải nhớ nói với Hoắc tổng, tiền kiếm cả đời không đủ nhưng vẫn phải bên cạnh bà xã nhiều hơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, trước đó Hoắc tổng có tới một năm không về, tình cảm của hai người vẫn tốt chứ?”
Các cô ấy đang thầm bắt đầu cười nhạo Lê Nhất Ninh.
Thời gian trước chuyện cô theo đuổi minh tinh làm rất là rầm rộ. Độ hiểu biết của mọi người tuy không rõ ràng như chú Hứa, cũng chỉ biết cô chính là fan giàu có vung tiền như rác nọ, nhưng tin tức cô vì một tiểu thịt tươi tiến vào giới giải trí thì sớm đã truyền bá rộng rãi trong cái giới bé tẹo này rồi.
Lê Nhất Ninh biết, lúc nguyên chủ còn, bọn họ ở sau lưng đã âm thầm cười nhạo nghị luận cô vô số lần.
Nghĩ vậy, khóe môi cô cong lên cười nói: “Có lẽ vẫn còn tốt.”
Cô vén tóc ra sau tai, õng ẹo nói: “Dù sao ông xã mình cũng yêu mình rất sâu sắc.”
Lời vừa dứt, có người cười gượng: “Phải….. phải không.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Cô sờ mặt của mình: “Mình xinh đẹp như vậy, tại sao ông xã mình không yêu mình chứ?”
Người xung quanh: “……”
Cô có thể đừng tự luyến như vậy không, nhưng hết cách...... lời của Lê Nhất Ninh nói lại là sự thật, nghĩ như vậy bọn họ càng thêm tức giận.
Mấy người hợp lại mà đấu không lại cô, vừa muốn từ bỏ thì điện thoại đặt bên cạnh Lê Nhất Ninh bỗng vang lên.
Mọi người thuận thế nhìn qua, lúc nhìn thấy chữ ‘Ba’ thì cơn bát quái trong mắt cũng bay biến đi mất.
Ồ, không phải Hoắc tổng.
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái, nhanh chóng bắt máy: “Alo, ông xã.”
Mọi người: “? ? ? ?”
Hoắc Thâm nghe giọng nói này của cô, trái cổ lăn lên một cái: “Đang ở đâu?”
Lê Nhất Ninh: “Đang ở bên ngoài, anh bận xong rồi?”
Hoắc Thâm: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh ‘ờ’ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vậy anh tới đón em được không, em muốn đi mua chút đồ.”
Hoắc Thâm vừa định từ chối nhưng nghe giọng nói của cô không đúng lắm, sau mấy giây im lặng thì anh đồng ý: “Được, gửi địa chỉ cho tôi.”
“Dạ được, yêu anh muazh muazh.”
Hoắc Thâm: “…….”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nhất Ninh không hề thấy bất ngờ khi chạm phải ánh mắt kinh ngạc của đám chị em.
“Ninh Ninh……”
“Hả?” Lê Nhất Ninh nhướng mày, nhìn người đó.
“Vừa rồi là Hoắc tổng gọi?”
“Đúng vậy.”
“Cậu ghi chú Hoắc tổng viết thành ba?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh cười e thẹn, vờ ra vẻ thẹn thùng: “Ây da, đây là tình thú vợ chồng.”
Mọi người: “……”
Thần linh ơi tình thú vợ chồng.
*
Đợi không bao lâu thì Hoắc Thâm đã tới rồi.
Lê Nhất Ninh vừa muốn đi thì người bên cạnh đã ồn ào: “Để Hoắc tổng vào đi đón cô đi.”
“Đúng đấy đúng đấy.”
Lê Nhất Ninh nhịn nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt, cong môi mỉm cười nói: “Không cần, ông xã của tôi đối xử với tôi tốt hay không tự tôi biết rõ là được, không cần dùng cách này để chứng minh.”
“Lại nói, ông xã tôi quá đẹp trai, không thể để cho các cậu nhìn.”
Nói xong, cô vừa xoay người lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.
Hoắc Thâm một tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình thản đứng ở đó.
Hai người nhìn nhau một cái, người sau lưng đã kinh ngạc hô lên: “Hoắc tổng tới thật rồi.”
“Mẹ ơi, là thật này.”
Hoắc Thâm chẳng buồn ngó ngàng đám người đó, anh đi tới trước mặt Lê Nhất Ninh, giọng nói lạnh lùng nhưng không phải kiểu lạnh lùng vốn có.
“Có thể đi được chưa?”
Mắt Lê Nhất Ninh sáng ngời, vội vàng gật đầu: “Được rồi.”
Hoắc Thâm liếc cô một cái: “Đi thôi.”
“Được.”
Nhìn theo bóng lưng hai người sóng vai đi ra ngoài, trong phòng phát ra tiếng thở dài kinh ngạc.
“Hoắc Thâm đúng là có phong độ! !”
“Thật ra hai người họ rất xứng đôi mà.”
……
Sau khi ra khỏi đại sảnh, Lê Nhất Ninh luôn cố nhịn, sau khi lên xe rồi thì không nhịn được nữa mà cười to.
Cô nhớ lại vẻ mặt của đám người đó, khóe môi kéo cao lên muốn đè cũng đè không xuống.
Tuy không biết tại sao Hoắc Thâm phối hợp với mình như vậy, nhưng chung quy lại rất sảng khoái, sảng khoái nói không nên lời.
Nghĩ xong, Lê Nhất Ninh nghiêng mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh tới từ lúc nào?”
Tâm tình tốt giọng điệu cô cũng nhẹ nhàng thoải mái không ít, ngay cả khoảng cách an toàn với Hoắc Thâm cũng đang dần dần biến mất.
Hoắc Thâm liếc cô một cái, nhìn thấy ánh sao chứa đầy trong mắt cô: “Lúc gọi điện thoại cho em.”
“Ồ ồ, vậy lúc anh đi vào sao không gọi tôi?”
Hoắc Thâm nhàn nhạt nói: “Thấy bọn em trò chuyện khá vui vẻ.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô đột nhiên nhớ tới hai câu mình vừa nói.
Nháy mắt, Lê Nhất Ninh tự mình cảm thấy lúng lúng.
Cô mím môi, cẩn thận nhìn người đàn ông bên cạnh: “Vậy lời tôi vừa nói……”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh: “Ông xã em quá đẹp trai, không thể cho người phụ nữ khác nhìn, tôi nghe thấy rồi.”
Lê Nhất Ninh: “……”
QWQ.
Trong con ngươi của Hoắc Thâm lướt qua ý cười nhạt, nhìn người đang dựa trên cửa sổ xe dáng vẻ không còn lưu luyến gì về sự đời nữa, anh ép khóe môi đang cong lên của mình xuống.
“Muốn mua cái gì?”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh ngẩn người chốc lát mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Không cần không cần, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn.”
Ánh mắt Hoắc Thâm quét qua cô.
Lê Nhất Ninh nghẹn, sờ mũi nói: “Thật ra vừa rồi chính là…… muốn kích thích các cô ấy một chút nên mới nói như vậy, không có gì muốn mua cả.”
Hoắc Thâm nhướng mày một cái: “Kích thích?”
Lê Nhất Ninh khi ở trước mặt Hoắc Thâm hình như không còn cần che giấu quá nhiều nữa, cô ‘ừ’ một tiếng, thấp giọng nói: “Các cô ấy nói anh không có thời gian bên cạnh tôi gì đó, đương nhiên tôi không thể để các cô ấy xem trò cười của tôi rồi, cho nên mới — — anh hiểu rồi đó.”
Hoắc Thâm: “Ừm.”
Anh ngừng chốc lát, nhìn cô: “Về sau sẽ cố gắng dành nhiều thời gian bên cạnh em.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Đợi đã, người anh em à, tôi không có ý này mà!
Cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhướng mày, đoán không được tâm tư phụ nữ: “Còn chưa đủ?”
Lê Nhất Ninh nghẹn, nghĩ càng giải thích càng loạn bèn lắc mạnh đầu: “Không phải.”
Bỏ đi, chẳng thà không giải thích tốt hơn.
Phút chốc trong xe trở nên yên tĩnh.
Đột nhiên, điện thoại của Lê Nhất Ninh rung một cái, cô cúi đầu nhìn thấy là tin nhắn Tống Tĩnh gửi.
Tống Tĩnh: [Ninh Ninh, chị lấy được một lời mời tham gia show giải trí, vừa gửi vào mail của em rồi, em xem có hứng thú không.]
Lê Nhất Ninh: [Không quay phim ạ?]
Tống Tĩnh: [Show này tạm thời còn chưa ghi hình, chỉ trù bị định người tới, là do công ty chúng ta bỏ vốn đầu tư, trông không tệ.]
Lê Nhất Ninh: [Được.]
Cô mở email ra, sau khi đọc xong mail Tống Tĩnh gửi tới cô trợn to mắt.
Nội dung chương trình này không giống với cuộc ghi hình lần trước, toàn là những chủ đề khủng bố, tổng cộng có sáu lần ghi hình chia làm mười hai kỳ phát sóng, địa điểm mỗi lần ghi hình không giống nhau, cô nhìn tới mấy địa điểm được chọn mới xem thôi thì đã cảm thấy âm u khủng bố rồi.
Nhưng không thể không nói cho dù chỉ là nội dung đại khái của câu chuyện hình như cũng rất thu hút người ta.
Sau khi xem tới danh sách khách mời dự kiến, Lê Nhất Ninh kinh ngạc không thôi.
Tổ chương trình này muốn mời — — toàn là minh tinh cỡ lớn.
Lê Nhất Ninh: [Chị Tống, tổ chương trình này định mời đều là nghệ sĩ tuyến một tuyến hai, em lại phải đi cửa sau vào sao?]
Tống Tĩnh: [Đúng mà cũng không đúng, những nghệ sĩ đó chưa chắc đã mời được, em chỉ làm dự bị thôi.]
Lê Nhất Ninh: […….]
Mới nghe sao mà đáng thương như vậy.
Tống Tĩnh: [Có hứng thú không?]
Lê Nhất Ninh: [Có một chút, nhưng còn có một vấn đề…… em sợ bị hắc.]
Tống Tĩnh: [Sợ bị hắc thì có thể khắc phục, chị đã dự đoán rồi, chất lượng của chương trình này rất cao, thị trường cũng không tệ rất thích hợp với em.]
Lê Nhất Ninh: [Vậy để em suy nghĩ một chút.]
Tống Tĩnh: [Được.]
*
Sau khi trò chuyện xong, Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm cũng về tới nhà rồi.
Chú Hứa nhìn thấy hai người cùng về thì cảm động tới