Xuyên Thành Cô Vợ Thích Gây Rối Của Ảnh Đế

Chương 36


trước sau


 
CHƯƠNG 36:
 
Lời vừa dứt, trong phòng hình như yên tĩnh đi mấy phần.
Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới cảm giác được có điều không đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở miệng giải thích: “Là do kịch bản sắp xếp như vậy.”
Hoắc Thâm hơi híp mắt, sắc mặt lạnh nhạt: “Phải không.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ừm.”
Hoắc Thâm không hỏi nữa, tiếp tục xem kịch bản.
Không biết vì sao, Lê Nhất Ninh cảm thấy hơi lạnh nhưng nói không ra là kiểu lạnh nào. Rõ ràng vừa rồi còn nóng lắm mà.
Cô ho một tiếng, nhìn khắp nơi: “Tôi đi rót cốc nước, anh muốn không?”
“Không cần.”
“Ồ.”
Lê Nhất Ninh không miễn cưỡng anh, đứng dậy rời khỏi. Sau khi rót một cốc nước trở lại, cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã tương đối tập trung rồi.
Vừa vặn Hoắc Thâm cũng nhìn qua đây: “Hôm nay lúc em thử vai có người đáp kịch không?”
“A? Có chứ.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lê Nhất Ninnh không biết là do chột dạ hay là thế nào, yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Dịch Tử Mặc, là đạo diễn Thẩm bảo.”
Hoắc Thâm nặng nề ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Từ trong ba chữ này, Lê Nhất nghe ra cảm giác lạnh lùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm nhìn cô: “Muốn tập đoạn kịch nào?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Ánh mắt cô lấp lánh, nghi ngờ hỏi: “Đều…… đều được sao?”

Nghe xong, Hoắc Thâm bật cười.
Anh cúi đầu, nhìn xuống trang giấy bị ngón tay đè lấy, chỉ ngay đó nói: “Vậy thì cảnh này đi.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, trùng hợp thế nào lại đúng ngay cảnh hôm nay thử vai.
“Cảnh này?”
“Có vấn đề?”
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái, nghĩ vẫn nên không nói ra đây là cảnh hôm nay cô và Dịch Tử Mặc thử thì hơn.
“Không có gì.”
Cho dù có vấn đề cô cũng không dám nói.
Lê Nhất Ninh nhìn người đàn ông đối diện.
Bỗng, Hoắc Thâm đổi tư thế, nhướng mày lên một cái có cảm giác nghiêm túc và uy nghiêm nói không nên lời.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Nàng là?”
Lê Nhất Ninh ngơ ngác, phút chốc thất thần.
Cô phát hiện, Hoắc Thâm lợi hại hơn rất rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô thậm chí ngay lúc cô không kịp đề phòng thì đã nhập vai rồi, Hoắc Thâm đã nhập vào nhân vật trong đó rồi.
“Nàng là.”
Hoắc Thâm nhấn giọng hỏi lần nữa.
Lê Nhất Ninh đưa bản thân nhập vào nhân vật, dùng ánh mắt hân hoan nhìn anh: “Chàng……”
“Hửm?”
Ánh mắt người đàn ông có chút nghi hoặc, không hề quen biết cô.
Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, khống chế nỗi hân hoan và kinh ngạc trong đáy mắt mình xuống, cắn cánh môi: “Ta là An Ninh.”
Người đàn ông ngừng lại, bỗng làm động tác tay với cô, giọng nói lành lạnh: “Thì ra là công chúa An Ninh, vi thần thất lễ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh có hơi căng thẳng và mất tự nhiên, là biểu cảm và ánh mắt của cô gái khi nhìn thấy người mình thích, cô vui vẻ, mất mà có được, phát hiện người bản thân luôn tìm đang ở ngay trước mắt nhưng lại không thể biểu hiện quá mức.
Cô phải dè dặt, không thể khiến lần đầu tiên gặp mặt đã dọa người ta chạy mất.
*
Tập xong cảnh này, Hoắc Thâm thu lại ánh mắt lạnh lùng đó: “Vừa mới thất thần sao.”
Lê Nhất Ninh áy náy: “…… Ừm.”
Hoắc Thâm lạnh nhạt, chăm chú nhìn cô một thoáng rồi nói: “Trong lúc quay phim cố gắng tránh điều đó, còn có…… ánh mắt đừng lay động không ngừng, về mặt này đạo diễn Thẩm khá nghiêm khắc.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Còn muốn tập nữa không?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không muốn nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, ngược lại không bóc trần chút tâm tư nhỏ này của cô: “Vậy thì đi ngủ đi.”
*
Lê Nhất Ninh nằm ở trên giường cảm nhận được hơi thở của người đàn ông cách đó không xa, cô nhắm mắt hít sâu một hơi nhưng hơi thở đó hình như càng trở nên dày đặc hơn.
Cô mở mắt ra hòng muốn đuổi cảm xúc rối loạn đó đi nhưng lại không như cô mong muốn.
Lê Nhất Ninh thở dài, sau khi nghe thấy hơi thở yên tĩnh bên cạnh thì lén mò lấy điện thoại nhắn tin cho Giản Viên Viên.
Vào giờ này Giản Viên Viên hãy còn chưa ngủ.
Lê Nhất Ninh: [Viên Viên Viên Viên cậu ngủ chưa.]
Giản Viên Viên: [Chưa nữa chưa nữa, tại sao đêm nay cậu lại không có sinh hoạt đêm.]
Lê Nhất Ninh: […… Cậu im mồm.]
Giản Viên Viên: [Làm sao thế?]
Lê Nhất Ninh: [Mình mất ngủ, ngủ không được.]
Giản Viên Viên: [Tiện nói lý do không.]
Lê Nhất Ninh: [Thật ra mình cũng không biết nên nói sao, tối nay mình có tập kịch với Hoắc Thâm.]
Cả người cô trốn ở trong chăn đánh chữ, dùng lời đơn giản kể lại sự việc từ đầu tới cuối một lần.
Giản Viên Viên: […… Cậu không có ý thức được một vấn đề phải không?]
Lê Nhất Ninh: [Cái gì?]
Giản Viên Viên: [Trước kia Hoắc Thâm dùng thái độ gì để đối xử với cậu, cậu cũng không hề để ý, anh ta đối xử lạnh lùng vô tình với cậu thế nào cậu cũng mặc kệ, nhưng nay…... cậu nhìn cậu xem, rõ ràng chỉ tập kịch thôi nhưng ánh mắt người ta mới có lạnh nhạt một chút, không quen biết cậu thì cậu đã cảm thấy trong lòng khó chịu rồi?]

Lê Nhất Ninh: [?]
Giản Viên Viên cũng lười phải nói lời dư thừa với người không hiểu tình trường, cô trực tiếp chuyển hai đường link tới: [Nào, bà Hoắc xem tiểu thuyết một chút thì biết ngay đó là gì thôi.]
Lê Nhất Ninh: […… Mình từng xem rất nhiều tiểu thuyết.]
Giản Viên Viên: [Vậy cậu còn ở đó mà giả ngốc, cậu thừa nhận bản thân thích Hoắc Thâm khó tới vậy sao?]
Cô Giản thật có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thích.
Trong chăn có chút oi bức, Lê Nhất Ninh nhìn chăm chăm hàng chữ đó rất lâu thẳng đến khi bản thân cảm thấy hít thở không ra hơi nữa.
Cô ngừng lại chốc lát, sau đó lật chăn ra để hít thở.
Giản Viên Viên không nhắn lại nữa, cô cũng không trả lời.
Nửa ngày sau, Lê Nhất Ninh đóng điện thoại đặt sang một bên thử để bản thân yên tĩnh lại rồi ngủ.
Nhưng vừa khép mắt, trước mắt của Lê Nhất Ninh lại xuất hiện rất nhiều Hoắc Thâm với từng biểu cảm khác nhau, anh lạnh lùng thỉnh thoảng ấm áp, hiếm khi nở nụ cười trên mặt……. còn có ngày hôm qua, ở hiện trường sự kiện anh đã đối mắt nhìn nhau với mình giữa dòng người tấp nập.
Từng chi tiết một, giống như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu.
Bỗng, cảnh tượng thay đổi, đột nhiên Lê Nhất Ninh nhớ tới kịch bản cô cầm trong tay ngay nhân vật mà cô sắp diễn.
Lê Nhất Ninh tâm phiền ý loạn không thôi, lúc vừa định ép mình vào giấc ngủ thì bên cạnh bỗng có giọng nói truyền tới.
“Không khỏe?”
Người cô cứng

đờ, quay đầu lại nhìn Hoắc Thâm.
“Hả?”
Hoắc Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, thấp giọng nói: “Ngủ khó chịu như vậy?” Anh chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Hay là bởi vì tôi nằm bên cạnh?”
Lê Nhất Ninh tuy có chút mơ hồ nhưng vẫn nhanh chóng lý giải được ý trong hai câu nói này của Hoắc Thâm.
Em ngủ không được là vì khó chịu, hay là vì tôi ngủ bên cạnh nên em khó chịu?
Cô há miệng, nửa ngày sau mới nặn ra hai chữ: “Không phải.”
Nhưng trong phút chốc Lê Nhất Ninh cũng không biết nên giải thích cái gì, cô khép mắt không cố gắng thêm nữa: “Không phải vì nguyên nhân này, tôi ngủ trước đây. Ngủ ngon.”
Nói xong, cô không dám nhìn Hoắc Thâm nữa, chỉ quấn chặt cơ thể bắt đầu đếm cừu ru ngủ bản thân.
Hoắc Thâm nhìn chăm chú bóng lưng của người bên cạnh rất lâu mới dần dần thu tầm mắt lại.
*
Buổi chiều hôm sau, Lê Nhất Ninh cùng Giản Viên Viên hẹn nhau uống trà chiều.
Cô không ngờ Trương Nhã cũng tới tham gia náo nhiệt.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, Trương Nhã liếc cô một cái: “Lê Nhất Ninh, cô nhìn thấy tôi thì ghét bỏ vậy sao?”
Lê Nhất Ninh không có thời gian tranh biện với cô ấy, cô nằm bò trên bàn thở dài: “Đúng là có một chút.”
Trương Nhã: “…… Cô …… cô quá đáng lắm.”
Lê Nhất Ninh cười một tiếng, đột nhiên duỗi tay ra nặn gương mặt mủm mĩm của Trương Nhã, cười nói: “Tôi phát hiện cô rất đáng yêu đấy.”
Nghe xong, Trương Nhã lập tức xù lông: “Không cho phép nói tôi đáng yêu!”
Từ nhỏ đến lớn cô đều có mặt tròn, cho dù không béo lắm nhưng luôn bị người ta nói đáng yêu, trước giờ chưa có ai khen cô đẹp cả, Trương Nhã biểu thị rất phiền.
Sau này khi lớn lên rồi, điều cô kỵ nhất là người khác khen mình đáng yêu, cô không thích nghe từ này chút nào hết.
Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đưa mắt nhìn nhau, phì cười: “Sao không thể khen chứ.”
Trương Nhã: “Thì chính là không được thôi.”
Lê Nhất Ninh cạn lời.
Giản Viên Viên ở bên cạnh giảng hòa: “Hai người làm gì thế, vừa gặp mặt đã cãi nhau rồi.”
Cô chỉ Trương Nhã: “Mình nghĩ hôm nay Trương Nhã cũng rảnh rỗi, lần trước hai người còn uống cà phê cùng nhau rồi mà, gọi cô ấy ra đây cũng được phải không?”
“Được chứ.”
Lê Nhất Ninh cười cười: “Đều được cả.”
Cô vừa nói xong, bỗng Trương Nhã ‘chậc chậc’ hai tiếng: “Lê Nhất Ninh.”
“Cái gì?”
“Nhìn phía sau, anh đẹp trai.”
Lê Nhất Ninh: “…….”
Cô quay đầu, chớp chớp mắt: “Ở đâu?”
Trương Nhã hết nói nổi: “Là người đàn ông mặc áo khoác đó, không đẹp trai sao?”
Lê Nhất Ninh thuận tiện liếc nhìn một cái, lắc đầu nói: “Không đẹp.”
Chiều cao không đủ hơn nữa vóc người không tốt lắm, mặc lên không đẹp bằng Hoắc Thâm.

Cái tay cầm ống hút của Lê Nhất Ninh khựng lại.
Không đúng, Lê Nhất Ninh mày có bệnh sao, mày lấy Hoắc Thâm ra để so sánh làm gì? ! Mày có bệnh không nhẹ đâu đấy.
Cô lắc lắc đầu.
Ánh mắt lấp lánh của Trương Nhã còn đang nhìn: “Cô nói tôi có thể đi lên xin phương thức liên lạc được không?”
Lê Nhất Ninh: “Không phải cô thích anh Hoắc Thâm của cô sao.”
Trương Nhã: “……”
Cô ấy nghe xong, lại dùng một ánh mắt vô cùng hoảng hốt nhìn cô: “Cô biết bản thân đang nói gì không?”
“?”
Trương Nhã cạn lời: “Tôi thích anh Hoắc Thâm thật, nhưng anh Hoắc Thâm là ông xã của cô, chẳng lẽ tôi lại đi làm tiểu tam sao.”
Cô hừ một tiếng, rất chi là kiêu ngạo: “Loại chuyện đó tôi mới không thèm làm đâu.”
Lê Nhất Ninh im lặng hai giây, mím môi nói: “Cô có dám làm cũng làm không thành.”
Kiểu người đàn ông giữ mình trong sạch như Hoắc Thâm, sao có thể tìm tiểu tam chứ.
Đợi đã — — tại sao mày lại thay Hoắc Thâm nói chuyện? !
Lê Nhất Ninh bệnh của mày nặng lắm rồi.
Cô thở dài.
Trương Nhã bị lời của cô làm cho nghẹn thốt không ra lời, tức giận phì phò cắn một miếng Macaron.
“Cô đó, chiếm đoạt anh Hoắc Thâm rồi còn không biết hưởng thụ cho tốt.”
Lê Nhất Ninh: “…… Cái gì gọi là hưởng thụ?”
“Đương nhiên là ngày ngày bám dính lấy anh ấy rồi, bây giờ mỗi ngày nếu cô không đi cùng với Giản Viên Viên thì là một mình uống cà phê thở than, cô bị gì đấy, giống hệt một oán phụ.”
“? ? ?”
“Tôi sống thành một oán phụ lúc nào chứ?”
Lê Nhất Ninh xù lông.
Trương Nhã: “Cô chính là như vậy.”
Trương Nhã vừa nhìn đã thấu rõ Lê Nhất Ninh: “Cô còn thích miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.”
“…… Tôi nào có?”
“Cô có.”
“Tôi không có.”
Hai người cãi qua cãi lại, Giản Viên Viên ở bên cạnh vui vẻ nhìn.
Đợi sau khi chịu không được nữa, cô ấy mới dừng lại nhìn Lê Nhất Ninh: “Thôi thôi, cô chính là có chút khẩu thị tâm phi.”
Lê Nhất Ninh: “Tôi không có thật.”
Cô mới không thừa nhận bản thân có lúc sẽ khẩu thị tâm phi, cho dù có, Lê xinh đẹp cũng không thừa nhận đâu.
Trương Nhã không tính toán với cô, hừ hừ hai tiếng bèn ngồi yên một chỗ chơi điện thoại.
Bỗng, cô ấy kinh ngạc hô một tiếng: “Ôi đệt, bà Hoắc ông xã của cô lên hot search với người phụ nữ khác này.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cô khựng lại, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã giật điện thoại của Trương Nhã qua cúi đầu xem.
Trên weibo, hot search đã bùng nổ rồi.
Chủ đề thình lình xuất hiện trước mặt cô là #Tình cảm của tam kim ảnh đế Hoắc Thâm với tiểu hoa đán Tiết Thanh Thanh bị phơi bày#
? ? ?
                                                          
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện