CHƯƠNG 36:
Lời vừa dứt, trong phòng hình như yên tĩnh đi mấy phần.
Sau khi nói xong, Lê Nhất Ninh mới cảm giác được có điều không đúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở miệng giải thích: “Là do kịch bản sắp xếp như vậy.”
Hoắc Thâm hơi híp mắt, sắc mặt lạnh nhạt: “Phải không.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ừm.”
Hoắc Thâm không hỏi nữa, tiếp tục xem kịch bản.
Không biết vì sao, Lê Nhất Ninh cảm thấy hơi lạnh nhưng nói không ra là kiểu lạnh nào. Rõ ràng vừa rồi còn nóng lắm mà.
Cô ho một tiếng, nhìn khắp nơi: “Tôi đi rót cốc nước, anh muốn không?”
“Không cần.”
“Ồ.”
Lê Nhất Ninh không miễn cưỡng anh, đứng dậy rời khỏi. Sau khi rót một cốc nước trở lại, cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân đã tương đối tập trung rồi.
Vừa vặn Hoắc Thâm cũng nhìn qua đây: “Hôm nay lúc em thử vai có người đáp kịch không?”
“A? Có chứ.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lê Nhất Ninnh không biết là do chột dạ hay là thế nào, yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Dịch Tử Mặc, là đạo diễn Thẩm bảo.”
Hoắc Thâm nặng nề ‘ừ’ một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Từ trong ba chữ này, Lê Nhất nghe ra cảm giác lạnh lùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm nhìn cô: “Muốn tập đoạn kịch nào?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Ánh mắt cô lấp lánh, nghi ngờ hỏi: “Đều…… đều được sao?”
Nghe xong, Hoắc Thâm bật cười.
Anh cúi đầu, nhìn xuống trang giấy bị ngón tay đè lấy, chỉ ngay đó nói: “Vậy thì cảnh này đi.”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, trùng hợp thế nào lại đúng ngay cảnh hôm nay thử vai.
“Cảnh này?”
“Có vấn đề?”
Lê Nhất Ninh nghẹn một cái, nghĩ vẫn nên không nói ra đây là cảnh hôm nay cô và Dịch Tử Mặc thử thì hơn.
“Không có gì.”
Cho dù có vấn đề cô cũng không dám nói.
Lê Nhất Ninh nhìn người đàn ông đối diện.
Bỗng, Hoắc Thâm đổi tư thế, nhướng mày lên một cái có cảm giác nghiêm túc và uy nghiêm nói không nên lời.
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn mình giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Nàng là?”
Lê Nhất Ninh ngơ ngác, phút chốc thất thần.
Cô phát hiện, Hoắc Thâm lợi hại hơn rất rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô thậm chí ngay lúc cô không kịp đề phòng thì đã nhập vai rồi, Hoắc Thâm đã nhập vào nhân vật trong đó rồi.
“Nàng là.”
Hoắc Thâm nhấn giọng hỏi lần nữa.
Lê Nhất Ninh đưa bản thân nhập vào nhân vật, dùng ánh mắt hân hoan nhìn anh: “Chàng……”
“Hửm?”
Ánh mắt người đàn ông có chút nghi hoặc, không hề quen biết cô.
Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại, khống chế nỗi hân hoan và kinh ngạc trong đáy mắt mình xuống, cắn cánh môi: “Ta là An Ninh.”
Người đàn ông ngừng lại, bỗng làm động tác tay với cô, giọng nói lành lạnh: “Thì ra là công chúa An Ninh, vi thần thất lễ.”
“Không sao.”
Lê Nhất Ninh có hơi căng thẳng và mất tự nhiên, là biểu cảm và ánh mắt của cô gái khi nhìn thấy người mình thích, cô vui vẻ, mất mà có được, phát hiện người bản thân luôn tìm đang ở ngay trước mắt nhưng lại không thể biểu hiện quá mức.
Cô phải dè dặt, không thể khiến lần đầu tiên gặp mặt đã dọa người ta chạy mất.
*
Tập xong cảnh này, Hoắc Thâm thu lại ánh mắt lạnh lùng đó: “Vừa mới thất thần sao.”
Lê Nhất Ninh áy náy: “…… Ừm.”
Hoắc Thâm lạnh nhạt, chăm chú nhìn cô một thoáng rồi nói: “Trong lúc quay phim cố gắng tránh điều đó, còn có…… ánh mắt đừng lay động không ngừng, về mặt này đạo diễn Thẩm khá nghiêm khắc.”
“Tôi biết rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừm’ một tiếng: “Còn muốn tập nữa không?”
Lê Nhất Ninh lắc đầu: “Không muốn nữa, tôi buồn ngủ rồi.”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, ngược lại không bóc trần chút tâm tư nhỏ này của cô: “Vậy thì đi ngủ đi.”
*
Lê Nhất Ninh nằm ở trên giường cảm nhận được hơi thở của người đàn ông cách đó không xa, cô nhắm mắt hít sâu một hơi nhưng hơi thở đó hình như càng trở nên dày đặc hơn.
Cô mở mắt ra hòng muốn đuổi cảm xúc rối loạn đó đi nhưng lại không như cô mong muốn.
Lê Nhất Ninh thở dài, sau khi nghe thấy hơi thở yên tĩnh bên cạnh thì lén mò lấy điện thoại nhắn tin cho Giản Viên Viên.
Vào giờ này Giản Viên Viên hãy còn chưa ngủ.
Lê Nhất Ninh: [Viên Viên Viên Viên cậu ngủ chưa.]
Giản Viên Viên: [Chưa nữa chưa nữa, tại sao đêm nay cậu lại không có sinh hoạt đêm.]
Lê Nhất Ninh: […… Cậu im mồm.]
Giản Viên Viên: [Làm sao thế?]
Lê Nhất Ninh: [Mình mất ngủ, ngủ không được.]
Giản Viên Viên: [Tiện nói lý do không.]
Lê Nhất Ninh: [Thật ra mình cũng không biết nên nói sao, tối nay mình có tập kịch với Hoắc Thâm.]
Cả người cô trốn ở trong chăn đánh chữ, dùng lời đơn giản kể lại sự việc từ đầu tới cuối một lần.
Giản Viên Viên: […… Cậu không có ý thức được một vấn đề phải không?]
Lê Nhất Ninh: [Cái gì?]
Giản Viên Viên: [Trước kia Hoắc Thâm dùng thái độ gì để đối xử với cậu, cậu cũng không hề để ý, anh ta đối xử lạnh lùng vô tình với cậu thế nào cậu cũng mặc kệ, nhưng nay…... cậu nhìn cậu xem, rõ ràng chỉ tập kịch thôi nhưng ánh mắt người ta mới có lạnh nhạt một chút, không quen biết cậu thì cậu đã cảm thấy trong lòng khó chịu rồi?]
Lê Nhất Ninh: [?]
Giản Viên Viên cũng lười phải nói lời dư thừa với người không hiểu tình trường, cô trực tiếp chuyển hai đường link tới: [Nào, bà Hoắc xem tiểu thuyết một chút thì biết ngay đó là gì thôi.]
Lê Nhất Ninh: […… Mình từng xem rất nhiều tiểu thuyết.]
Giản Viên Viên: [Vậy cậu còn ở đó mà giả ngốc, cậu thừa nhận bản thân thích Hoắc Thâm khó tới vậy sao?]
Cô Giản thật có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thích.
Trong chăn có chút oi bức, Lê Nhất Ninh nhìn chăm chăm hàng chữ đó rất lâu thẳng đến khi bản thân cảm thấy hít thở không ra hơi nữa.
Cô ngừng lại chốc lát, sau đó lật chăn ra để hít thở.
Giản Viên Viên không nhắn lại nữa, cô cũng không trả lời.
Nửa ngày sau, Lê Nhất Ninh đóng điện thoại đặt sang một bên thử để bản thân yên tĩnh lại rồi ngủ.
Nhưng vừa khép mắt, trước mắt của Lê Nhất Ninh lại xuất hiện rất nhiều Hoắc Thâm với từng biểu cảm khác nhau, anh lạnh lùng thỉnh thoảng ấm áp, hiếm khi nở nụ cười trên mặt……. còn có ngày hôm qua, ở hiện trường sự kiện anh đã đối mắt nhìn nhau với mình giữa dòng người tấp nập.
Từng chi tiết một, giống như thước phim quay chậm lướt qua trong đầu.
Bỗng, cảnh tượng thay đổi, đột nhiên Lê Nhất Ninh nhớ tới kịch bản cô cầm trong tay ngay nhân vật mà cô sắp diễn.
Lê Nhất Ninh tâm phiền ý loạn không thôi, lúc vừa định ép mình vào giấc ngủ thì bên cạnh bỗng có giọng nói truyền tới.
“Không khỏe?”
Người cô cứng