Xuyên Thành Cô Vợ Thích Gây Rối Của Ảnh Đế

Chương 41


trước sau


 
CHƯƠNG 41:
 
Người Hoắc Thâm cứng đờ, hiện lên vẻ hoảng hốt và sững sờ rõ ràng.
Trước giờ Lê Nhất Ninh chưa từng hôn ai bao giờ, tất cả kiến thức đều có từ việc xem tiểu thuyết và phim ảnh. Cô hôn khóe môi của anh, sau khi hôn một cái mà người đàn ông này còn chưa có phản ứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khựng lại, đột nhiên nghĩ tới có một khả năng.
Hoắc Thâm…… chẳng lẽ không có cảm giác với cô thật đấy chứ, nhưng không lý nào lại như vậy.
Ở điểm này cô hãy còn tự tin, cô không đến mức lại hiểu sai trầm trọng như vậy.
Cái tay ôm Hoắc Thâm của cô dừng lại, cô chớp mắt vừa định buông ra thì người đàn ông trước mắt động đậy rồi.
Hoắc Thâm cúi đầu, trong mắt giống như có một đốm lửa nhen nhóm sau đó bốc cháy.
Anh khom người nhìn Lê Nhất Ninh, giọng nói trầm đục: “Đây là có ý gì?”
Lê Nhất Ninh cứng đờ, cắn môi nói: “Anh nói xem?”
Cô ngước mắt, dũng cảm đối mắt với anh.
Hoắc Thâm khựng lại, ngay tại lúc cô muốn trốn ra sau thì ấn đầu cô lại không cho động đậy. Anh tìm thấy môi cô, mạnh mẽ chiếm đóng không chừa chút khe hở ép chặt người ở trên giường, hôn cô giống như phát điên vậy.
Lê Nhất Ninh ngây người hai giây, sau khi ‘ưm’ một tiếng tất cả âm thanh sau đó đều bị Hoắc Thâm nuốt xuống.
Chốc lát sau, cô cảm thấy đầu lưỡi hơi đau nhưng người đàn ông này vẫn không có dấu hiệu dừng lại, cứ thế ra sức hôn cô.
Cơ thể hai người dựa vào nhau rất gần, gần tới mức trong ngực trong khoang mũi của cô đều chứa đầy mùi hương của anh.
Cô bắt đầu thất thần chỉ có thể tiếp nhận nụ hôn của anh, chốc lát sau, Lê Nhất Ninh cẩn thận dè dặt đáp lại Hoắc Thâm.
Phút chốc, người này hôn càng mạnh mẽ.
Lâu dần, Lê Nhất Ninh phát hiện lời của Trương Nhã và Giản Viên Viên nói rất có lý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiểu đàn ông cấm dục như Hoắc Thâm một khi mở vỏ bọc rồi…… vậy thì chẳng thể thu hồi được nữa.
Cô không biết bản thân bị đè chặt bao lâu, tóm lại suy nghĩ cảm xúc của cô đều rối loạn.
Trong đầu chỉ có những việc Hoắc Thâm làm, còn lại đều nghĩ không được gì khác nữa.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, cơ thể nóng hầm hập.
Lê Nhất Ninh khép mắt cảm nhận động tác của anh. Lúc cô đang nghĩ…… có phải những cảnh trong mơ đều sắp thành hiện thực rồi không thì người trước mặt đột ngột dừng động tác.
Lê Nhất Ninh khựng lại, từ từ mở mắt ra.
Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt.
Trong con ngươi của Hoắc Thâm đang cố đè nén một loại dục vọng nào đó nói không rõ được.
Hai người nhìn nhau, cô nhúc nhích khóe môi: “Anh……”
Hoắc Thâm giơ tay xoa tóc cô, giọng nói khàn tới mức không thể tưởng tượng nổi: “Em đói không?”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Em đói không?
Lúc này là lúc hỏi đói hay không sao??
“Không đói.”
Cô nổi giận đùng đùng nằm trở lại giường, quấn chăn chui vào trong đó ngay cả một ánh mắt cũng chẳng buồn cho Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm nhìn mái tóc lộ ra ngoài của cô, nặng nề đáp một tiếng: “Vậy thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lê Nhất Ninh: “...”
Nghỉ ngơi cái rắm.
Hoắc Thâm có bệnh sao? !
Hoắc Thâm khựng lại, thấp giọng nói: “Anh phải đi rồi.”
Lê Nhất Ninh ngớ ra vẫn không nhúc nhích.
Hoắc Thâm kề sát tai cô, khàn giọng nói một câu: “Đợi anh về?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Hoắc Thâm cũng không trông mong cô trả lời, sau khi vỗ đầu cô một cái rồi đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra lần nữa, Lê Nhất Ninh vẫn giữ nguyên tư thế đó như lúc đầu.
Hoắc Thâm thật sự không có thời gian, anh nhìn người đang ngủ một cái rồi đi thẳng xuống lầu.
Chú Hứa nhìn anh: “Ông chủ.”
Hoắc Thâm dặn dò hai câu: “Bà chủ còn chưa ăn tối, chuẩn bị cho cô ấy chút gì đó.”
“Đã rõ.” Chú Hứa nhìn anh muốn nói lại thôi: “Ông chủ mau đi đi, trợ lý Lâm đã giục mấy lần rồi.”
Hoắc Thâm ‘ừ’ một tiếng: “Chăm sóc cô ấy cho tốt.”
“Vâng.”
*
Đợi Hoắc Thâm đi rồi, Lê Nhất Ninh mới chui ra khỏi chăn.
Cô tức giận lật chăn ra ở trong phòng ‘a a a’ hai tiếng, sau đó cầm điện thoại lên bắt đầu điên cuồng mắng Hoắc Thâm.
Đây là kiểu đàn ông gì thế? !
Hôn tới bước đó rồi còn có thể đi làm việc?
Anh có bệnh hay không vậy!
Lê Nhất Ninh coi như đã biết tại sao tác giả đó không sắp xếp đối tượng cho Hoắc Thâm rồi, thà để mọi người nảy sinh ảo giác rằng Hoắc Thâm không được — — mẹ nó tên cẩu nam nhân này lại lấy công việc làm trọng, ai muốn chứ!
Ai cũng không muốn!
Lê Nhất Ninh điên cuồng nhắn sticker trong nhóm chat, đó là sticker đẫm máu ‘tôi muốn giết người’ rồi, làm cho Trương Nhã và Giản Viên Viên đều bị dọa giật nảy mình.
Giản Viên Viên: [? ? ? ? ?]
Trương Nhã: [? ? ? ? ? Giết bọn tôi sao?]
Lê Nhất Ninh: [Không! Là Hoắc Thâm! ! !]
Tiếp theo, cô tường thuật từ đầu tới cuối sự việc vừa rồi mắng thêm một lần nữa, tức tới mức giống như không mắng không thoải mái vậy.
Lúc này Giản Viên Viên và Trương Nhã còn tụ lại, xem những lời cô nói thật ra rất muốn cười nhưng lại cảm thấy như vậy rất không lịch sự.
Giản Viên Viên: [……. Mình không thể không nói, Hoắc tổng không hổ là người đàn ông có lực khống chế rất mạnh.]
Trương Nhã: […… Cô nghĩ thử xem, nếu hôm nay anh Hoắc Thâm làm gì cô thật có phải cô sẽ nghĩ, quả nhiên Hoắc Thâm không yêu cô, anh ấy chỉ muốn đoạt được cơ thể cô mà thôi.]
Lê Nhất Ninh: […… Im miệng!]
Cô không muốn nghe những lời thật lòng này.
Giản Viên Viên: [Thật ra mình cảm thấy Hoắc tổng sợ cậu xúc động nhất thời thôi, muốn cho cậu thời gian suy xét nhiều hơn thuận tiện khiến bản thân bình tĩnh lại.]
Trương Nhã: [Hơn nữa…… Lúc chiều cô nói anh Hoắc Thâm có một chuyện quan trọng cần xuất ngoại, anh ấy kéo dài tới lúc này đoán chừng là không thể kéo dài tiếp được nữa.]

Lý lẽ này Lê Nhất Ninh hiểu, nếu hôm nay Hoắc Thâm làm gì cô thật, cô đúng là sẽ cảm thấy hơi nhanh.
Nhưng suy nghĩ lại cảm thấy hình như cũng có thể tiếp nhận, dẫu sao giữa bọn họ còn tồn tại một tầng quan hệ vợ chồng.
Nhưng! Hành vi vào lúc này mà còn có thể vứt bà xã đi mở họp! Cô có thể hiểu đi nữa cũng không thể chấp nhận!!
Nổi! Giận! Rồi! Đây!!
Thật!!! Đấy!!!
Lê Nhất Ninh cảm thấy lửa trên người và lửa cảm xúc đều đang tích tụ lại, khiến cô phải tìm một nơi để trút ra hết.
Lê Nhất Ninh: [Nhưng mình vẫn rất tức giận!!!!]
Trương Nhã: [Đừng giận đừng giận, lần sau Hoắc tổng muốn cô, cô không cho anh ấy.]
Giản Viên Viên: [Đúng đúng đúng, đàn ông mà muốn ăn thì chịu chút khổ đi.]
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, nói rất đúng.
Hoắc Thâm có thể làm với mình như vậy thì cô cũng có thể làm với Hoắc Thâm như vậy, vừa nghĩ vậy phút chốc Lê đơn thuần vui vẻ trở lại.
Bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa.
“Bà chủ, cô đã ngủ chưa?”
Lê Nhất Ninh sững người, cô kéo quần áo của mình cho ngay ngắn lại: “Chưa ạ, chú Hứa có chuyện gì không.”
Chú Hứa mỉm cười: “Ông chủ nói bà chủ chưa ăn tối, bảo tôi chuẩn bị chút đồ ăn đây.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cẩu nam nhân, coi như còn chút lương tâm.
*
Lúc Lê Nhất Ninh sửa sang xong ngồi ở trước bàn ăn, chú Hứa đang bưng bữa ăn tinh tế ra.
Vừa nhìn thấy món ăn, mắt Lê Nhất Ninh đều sáng

lên, lúc này không còn quan tâm được những thứ khác nữa.
Nói thật, mỗi lần ra ngoài điều khiến cô nhớ nhung nhất nhất nhất chính là những món đầu bếp trong nhà làm, không hổ là mời làm việc với lương cao, mùi vị rất là ngon.
Lê Nhất Ninh đúng là có đói thật, cô vùi đầu ăn lấy ăn để.
Sau khi ăn no bảy tám phần mới từ từ dừng tay.
Chú Hứa ở bên cạnh nhìn thấy cười: “Bà chủ ăn xong rồi?”
“Ừm ừm.” Lê Nhất Ninh cười vui vẻ nói: “Vẫn là đồ trong nhà ăn ngon.”
Nghe xong, chú Hứa tủi thân nói: “Vậy mà bà chủ vẫn luôn chạy ra ngoài.”
Lê Nhất Ninh: “……”
QWQ.
Cô nhìn thấy vẻ mặt này của chú Hứa cảm thấy dở khóc dở cười: “Vậy sau này con sẽ cố gắng không chạy ra ngoài nữa.”
Cô nghĩ ngợi, nhìn chú Hứa hỏi: “Chuyện của Hoắc Thâm rất quan trọng sao?”
Chú Hứa gật đầu, khựng lại nói: “Một hợp đồng bàn rất lâu rồi khó lắm mới hẹn gặp mặt được, nhưng ông chủ có chút chuyện đột xuất cho nên lùi thời gian gặp mặt muộn mấy tiếng.”
Nghe xong, mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng, “Như vậy sao.”
Chú Hứa nhìn cô: “Bà chủ không phải nên hỏi vì ai mà lùi thời gian sao?”
Lê Nhất Ninh giả ngốc: “Con không biết, Hoắc Thâm không muốn nói con cũng ngại hỏi phải không.”
Chú Hứa hận rèn sắt không thành thép: “Bà chủ có thể hỏi! Cô là vợ của ông chủ đương nhiên có thể hỏi thăm.”
Lê Nhất Ninh sờ mũi, có chút chột dạ.
“Hậu quả của việc lùi thời gian có nghiêm trọng không?”
Chú Hứa nghĩ ngợi, an ủi cô: “Có lẽ không đến mức nghiêm trọng lắm, nếu có thành ý hợp tác thì sẽ không để bụng điểm này, nhiều nhất là sẽ bị tổn hại đôi chút.”
Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Hợp tác bao lớn ạ?”
Chú Hứa nói nội dung đại khái, chỉ nói những hạng mục hợp tác lần này.
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô cúi đầu, sau khi Baidu xong rồi lặng lẽ cất điện thoại đi, làm sao bây giờ, giờ phút này cô rất muốn tự sát tạ tội.
A a a a a a tại sao cô lại chọn ngay thời điểm này để bướng chứ?!
Vụ hợp tác lớn như vậy mà cô lại……
Lê Nhất Ninh rất muốn khóc.
Chú Hứa nhìn vẻ mặt của cô bèn vội vàng an ủi: “Bà chủ đừng lo lắng, ông chủ nhất định sẽ có cách thôi.”
Lê Nhất Ninh: “Con không lo lắng.”
Chú Hứa: “Hợp tác nhất định không có vấn đề gì.”
Lê Nhất Ninh ỉu xìu nhìn chú Hứa: “Chuyện này con cũng biết, điều khiến con lo lắng là tiền, nếu phải nhường tỷ lệ phần trăm ra ngoài…… như vậy đã tổn thất biết bao nhiêu là lợi nhuận?”

Chú Hứa: “……”
Khoản tiền đó có thể mua biết bao nhiêu cái túi Hermes, có thể mua mấy tòa biệt thự rồi! !
Lê Nhất Ninh biểu thị rất khó chịu.
Cô đau tiền, tuy khoản tiền đó khẳng định không có cho mình nhưng cô cũng đau.
Cuối cùng thấy chú Hứa còn muốn khuyên, Lê Nhất Ninh xua xua tay đỡ cơ thể yếu ớt của mình về phòng ngủ.
Thở dài, lại thở dài.
Tuy cô có hơi hối hận nhưng vừa nghĩ tới những chuyện Hoắc Thâm vừa làm, cô lại cảm thấy…… vẫn là đừng có quan hệ với tên cẩu nam nhân này nữa.
Tức, tức quá.
Sau khi Hoắc Thâm lên máy bay rồi, Lâm Thuận Bân đưa tài liệu chi tiết cho anh, thấp giọng nói: “Hoắc tổng, ngoại trừ chúng ta còn có người khác muốn liên hệ với bên này.”
Hoắc Thâm hơi cụp mắt: “Tôi biết rồi.”
Anh lật tài liệu nhìn mấy cái, thập giọng nói: “Cho người định ra một phần dự toán mới, nhường ra hai phần trăm.”
Lâm Thuận Bân sững người, nhìn Hoắc Thâm đầy hoảng hốt: “Hoắc tổng…… một phần……”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm lạnh lùng nhìn một cái.
“Là vấn đề của chúng ta.” Hoắc Thâm bóp mày: “Lập tức đi làm.”
“Vâng.
Lâm Thuận Bân đi rồi, Hoắc Thâm lấy thêm phần tài liệu khác qua xem.
Bỗng trong đầu xuất hiện một đôi mắt ẩm ướt.
Cổ họng anh lăn lên lăn xuống, anh nới lỏng một chiếc cúc áo sơ mi, sau khi lấy bình nước suối qua uống non nửa bình Hoắc Thâm mới cảm thấy thoải mái không ít.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên điện thoại mấy giây.
Kết cục vẫn là thu mắt về, đặt lực chú ý lên phần tài liệu này.
Mỹ sắc ngộ quốc – câu này nói không sai chút nào.
Lúc này Lâm Thuận Bân cũng nghĩ như vậy, nếu không vì mỹ sắc…… Hoắc tổng của bọn họ đâu đến mức phải làm thành như vậy không.
Haiz.
Nhìn Hoắc tổng đang đàm phán với đối phương ở cách đó không xa, đây là lần đầu tiên Lâm Thuận Bân nhìn thấy thái độ của Hoắc tổng tốt như vậy, trước kia cho dù đối phương không quan tâm, Hoắc Thâm đều giữ dáng vẻ bình thản chưa từng gấp gáp bao giờ.
Tuy lúc này cũng nhìn không ra nhưng thân làm trợ lý nhiều năm của Hoắc Thâm, Lâm Thuận Bân vẫn nhìn ra được.
Đột nhiên, Hoắc Thâm thấy đối phương vẫn hùng hổ hăm dọa như cũ, sắc mặt nặng nề đi.
Anh cho Lâm Thuận Bân một ánh mắt, Lâm Thuận Bân hiểu ngầm nói: “Quân tổng, nếu ngay cả điều kiện này cũng không làm hài lòng mọi người, vậy bên chúng tôi chỉ có thể tìm đối tác mới để hợp tác thôi.”
Anh ta mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Tuy nói đối tác khác không sánh bằng Quân tổng nhưng chung quy không tới mức tệ, hy vọng Quân tổng suy nghĩ kỹ.”
“Hôm nay Hoắc tổng chúng tôi là vì phu nhân xảy ra chút chuyện nên chậm trễ thời gian, chúng tôi đã dùng phương thức xin lỗi có thành ý nhất, nếu Quân tổng vẫn cảm thấy không hài lòng vậy chúng tôi cũng đã hết cách để tiếp tục đàm phán rồi.”
Anh ta nhìn Hoắc Thâm: “Hoắc tổng, hoặc là hiện tại quay về?”
Anh ta khựng lại nói: “Phu nhân nhất định vẫn đang đợi anh về nhà.”
Vẻ mặt Hoắc Thâm tự nhiên: “Ừm.”
…….
*
Mà giờ phút này Lê Nhất Ninh ở trong nước thế mà không có đợi Hoắc Thâm về nhà.
Ngày hôm sau thức dậy, Lê Nhất Ninh lập tức chạy rồi.
Nhưng mà lần chạy này không giống những lần khác, là đoàn làm phim bọn họ sắp khai máy rồi, vì để làm quen với hoàn cảnh cô và Tống Tĩnh đã xuất phát tới địa điểm quay phim trước.
Thuận tiện cũng khiến người đàn ông nào đó nhận thua, thật sự cho rằng cô dễ dỗ như vậy sao?
Vậy thì không phải là Lê Nhất Ninh rồi.
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện