CHƯƠNG 43:
Weibo của Lê Nhất Ninh vừa đăng có không ít fan ào ào đứng về phía cô.
Cô bây giờ không còn giống như cô lúc đầu nữa, tuy cô vẫn không có tác phẩm gì nhưng biểu hiện trên show giải trí lần trước mọi người đều rõ như ban ngày, cô không phải là người đặc biệt đeo bám một ai càng đừng nói sau khi trải qua vô số lần vả mặt thật ra vẫn có không ít người yêu thích cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như cư dân mạng nói, chỉ cần nhìn gương mặt này của cô thôi đã có không ít người chán ghét cô không nổi rồi.
[Chỉ tin Ninh Ninh! Có một số người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.]
[Hu hu hu hu bảo bối thật giỏi quá, mỗi lần đều tự mình đứng ra vả mặt, cảm thấy những fan như chúng tôi thật vô dụng.]
[Ha ha, mặt còn chưa đau, Hà Thánh Nguyên còn chưa đụng tới cô, chuyện cô ngã giải thích sao đây?]
[Fan Hà Thánh Nguyên và fan Giang Nguyên cút xa ra được không, đi xem quán trọ duy nhất đi rồi biết Giang Nguyên của mấy người đối xử với Ninh Ninh chúng tôi thế nào, Ninh Ninh chúng tôi đối xử với Giang Nguyên mấy người ra sao, trong lòng tự hiểu rõ đi chứ!]
[Không đứng về phía ai, đợi chân tướng.]
Thật ra Lê Nhất Ninh biết đăng weibo vào lúc này không có tác dụng lớn nhưng cô vẫn không thể nhịn được.
Một bộ phận cư dân mạng giống như mỗi ngày ăn no rửng mỡ không có gì làm thật, nhìn thấy cái này thì muốn nhổ nước bọt, thấy cái kia thì muốn mắng chửi, giống như người ta làm cái gì cũng ngứa mắt không biết nên làm thế nào mới có thể khiến họ vừa lòng.
Lê Nhất Ninh tự cho rằng bản thân làm không được điều khiến tất cả mọi người hài lòng cũng làm không được hoàn mỹ, cô là người có rất nhiều khuyết điểm, chuyện này cô thừa nhận, nếu cô làm sai phê bình cô thì cô có thể tiếp nhận và sửa đổi, nhưng loại chuyện đeo bám này cô không thể chấp nhận.
Tống Tĩnh nhìn thấy cô đăng weibo xong, nhẹ nhàng mỉm cười: “Chị đi làm việc đây.”
Lê Nhất Ninh ‘ừm’ một tiếng, nhìn cô ấy: “Chị Tống, trưởng nhóm fanclub của em là ai?”
Cô cũng có fan hội, có điều chỉ mới thành lập gần đây trước mắt còn năm bè bảy mảng chưa đoàn kết lắm.
Muốn dựng nên một hình tượng tốt để non-fan nảy sinh cảm mến với một người nghệ sĩ, có một nhóm fan tốt là điều rất quan trọng.
Có rất nhiều nghệ sĩ chính bởi vì fan mà khiến không ít người có ấn tượng xấu đối với bọn họ.
Lê Nhất Ninh còn rất muốn làm tốt phương diện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tĩnh sững người chốc lát, dịu giọng nói: “Trưởng nhóm fanclub là một fan kỳ cựu của em đang quản lý, em muốn hỏi thử không?”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi: “Được ạ, cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Tĩnh cười: “Không lớn hơn em bao nhiêu, khoảng hai mươi ba tuổi.”
Lê Nhất Ninh: “…… Nhỏ như vậy? Vậy cô ấy không có làm việc gì khác sao?” Cô nhìn Tống Tĩnh, vội vàng nói: “Em không có ý đó, ý của em là em biết quản lý fan hội sẽ rất tốt thời gian và công sức, nếu cô ấy có công việc khác thì có thể quản lý nổi không? Chúng ta có cần…….”
Tống Tĩnh gật đầu: “Chị biết suy nghĩ của em, người chị đã liên hệ xong rồi nhưng cô ấy nói nghề nghiệp của cô ấy là tự do cho nên không để ý chuyện này.”
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, gật đầu hỏi: “Hay là vẫn nên liên hệ gặp mặt thử xem sao?”
“Được.”
Tống Tĩnh nhìn màn hình của cô: “Chị đi liên hệ với bên đoàn làm phim trước, đòi một video.”
“Cám ơn chị Tống.”
Tống Tĩnh ra ngoài rồi, Lê Nhất Ninh nhìn bình luận trên mạng một cái rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Lạc Xảo.
Lê Nhất Ninh: [Cô biết nội tình của chuyện phát sóng trước thời hạn đúng không?]
Mạnh Lạc Xảo: [……. Nghe nói Hà Thánh Nguyên đắc tội người ta, sau đó không thể phát sóng bộ phim mạng này cũng không cho phát sóng nữa.]
Lê Nhất Ninh: [? ? ?]
Cô nghĩ ngợi, không tới mức như vậy chứ.
Có lẽ Hoắc Thâm không làm tới mức này đâu.
Lê Nhất Ninh nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, nghĩ tới tất cả những gì người đàn ông đó làm thế là vẫn nên chủ động gửi một tin nhắn cho Hoắc Thâm.
Tuy đối với chuyện hôm đó cô vẫn còn hơi tức giận, nhưng nói sao bây giờ — — Lê Nhất Ninh cũng không tức giận tới mức đó.
Điều cô tức không phải là chuyện Hoắc Thâm xuất ngoại, mà tức ở chỗ……. Hoắc Thâm trêu chọc mình thành một đốm lửa rồi mà một câu cũng không thèm nói đã bỏ mình lại, chạy đi mất.
Cô cho rằng bản thân không phải loại người không nói lý lẽ, nói nhiều một câu thì đã làm sao, chẳng lẽ cô sẽ không cho Hoắc Thâm đi sao.
Vừa nghĩ tới cảnh túng quẫn đó, Lê Nhất Ninh lập tức xấu hổ cùng giận dữ muốn chết, đương nhiên cũng có chút giận chó đánh mèo.
Có điều chuyện nghiêm chỉnh vẫn là chuyện nghiêm chỉnh, dù cô có giận dỗi thì vẫn biết chừng mực.
Lê Nhất Ninh: [Hỏi anh một chuyện.]
Không biết Hoắc Thâm đang bận hay là thế nào, trong phút chốc không có trả lời tin nhắn của cô ngay.
Lê Nhất Ninh cũng không để bụng, cô chuyển sang đi tìm tư liệu của người khác.
*
Hoắc Thâm bên này vừa mới bàn xong hợp đồng, một hàng người đi tới chi nhánh công ty mở họp, suốt quá trình bận tới mức chân không chạm đất không có lấy thời gian để được nghỉ ngơi.
Kết thúc xong hai hội nghị vừa đi ra, Hoắc Thâm lập tức nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Lâm Thuận Bân.
“Hoắc Tổng.”
Hoắc Thâm nhìn anh ta: “Có chuyện gì?”
Lâm Thuận Bân đưa điện thoại tới, thấp giọng nói: “Bên bà chủ xảy ra chút vấn đề.”
Nghe xong, Hoắc Thâm lạnh mặt híp mắt nhìn tin tức trên weibo.
“Bà chủ gọi điện thoại cho cậu rồi?”
“Không có.” Lâm Thuận Bân suy nghĩ: “Nhưng mà buổi sáng bà chủ có hỏi tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lâm Thuận Bân sờ cổ, nhớ tới trạng thái của ông chủ nhà mình với bà xã, lời ít ý nhiều: “Bà chủ hỏi chuyện hợp tác, có ảnh hưởng gì tới công ty không.”
Hoắc Thâm lấy làm ngạc nhiên, nhìn Lâm Thuận Bân: “Cô ấy còn quan tâm chuyện này?”
Lâm Thuận Bân mỉm cười: “Chú Hứa nói tuy bà chủ luôn miệng nói tỉ lệ phần trăm bị tổn thất có thể mua nhiều túi xách và biệt thự, nhưng thật ra càng lo lắng ảnh hưởng tới Hoắc tổng ngài, cũng lo lắng có ảnh hưởng gì tới công ty không.”
Không thể không nói những lời này của Lâm Thuận Bân đã vuốt phải mông ngựa, khiến Hoắc Thâm nghe xong tâm tình cũng thoải mái hơn không ít.
Anh ép khóe môi đang cong lên của mình xuống, nhìn Lâm Thuận nói: “Trạng thái gần đây không tệ.”
Lâm Thuận Bận vội đáp một tiếng.
Hoắc Thâm nhàng nhạt nói: “Cuối năm thưởng gấp đôi.”
“Cám ơn Hoắc tổng.”
Lâm Thuận nhìn thần sắc phức tạp trên mặt Hoắc Thâm bỗng nhớ ra một chuyện càng quan trọng hơn.
“Đúng rồi, bởi vì nguyên nhân