CHƯƠNG 58:
Lê Nhất Ninh không lên tiếng, bên tai đều là hơi thở của người đàn ông này.
Chốc lát sau, Hoắc Thâm nhẹ nhàng sờ vành tai đỏ ửng của cô, thấp giọng cười một tiếng: “Sao không nói chuyện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Nhất Ninh đỏ mặt, vùi đầu ở hõm cổ của anh ‘ừm’ một tiếng: “Không muốn có thể trả hàng không?”
Hoắc Thâm: “……”
“Không thể.”
Anh cụp mắt chăm chú nhìn cô. Ý cảnh cáo trong mắt rất rõ ràng.
Lê Nhất Ninh phì cười, khóe mắt cong cong nhìn anh: “Vậy mà anh còn hỏi?”
Cô ôm cổ Hoắc Thâm hôn lên môi anh, cười mỉm nói: “Đã không thể trả hàng, vậy thì em miễn cưỡng nhận thôi.”
Hoắc Thâm không nói chuyện, cứ im lặng như vậy nhìn cô.
Lê Nhất Ninh bị anh nhìn như vậy đâm ra lúng túng, cô khẽ ho một tiếng nhanh chóng chuyển lực chú ý lần nữa.
“Nhưng mà……”
Cô chớp chớp mắt nhìn Hoắc Thâm: “Có một vấn đề.”
“Hửm?” Hoắc Thâm nhướng mày một cái, giọng nói trầm thấp êm tai.
Lê Nhất Ninh xoa lỗ tai của mình, mím môi nói: “Vừa rồi em nói với Tiểu Ngọc là em ra đây lấy quà, lát nữa trở vào bọn họ hỏi tới thì phải làm sao?”
Hoắc Thâm nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt của cô, anh lười nhác đáp một tiếng.
“Em nói phải làm sao?”
Lê Nhất Ninh trừng anh: “Em đang hỏi anh đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Thâm bỗng mỉm cười, mặt mày thoải mái đi không ít.
Anh xoa má cô vừa bất lực vừa yêu chiều, duỗi tay lấy ở bên cạnh ra một cái hộp.
“Gì vậy ạ?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn, sau khi nhìn thấy logo bên trên thì mắt vụt sáng.
Cô nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, giống như là không dám tin anh sẽ tặng mình cái này.
“Không phải em rất thích dây chuyền của nhãn hiệu này sao?”
Lê Nhất Ninh không lên tiếng.
Hoắc Thâm dịu dàng nói: “Trước đó đã đặt cho em, vừa mới đưa tới.”
Anh híp mắt mỉm cười, nhìn bộ dáng ngây người của cô rồi hôn một cái, dỗ dành nói: “Mở ra xem xem có thích không?”
Lê Nhất Ninh: “Ừm.”
Ngón tay của cô hơi run rẩy, mở từng lớp bên trong hộp ra.
Một chiếc dây chuyền đẹp đẽ nằm trong hộp, mặt dây chuyền làm bằng kim cương kiểu dáng ngôi sao, hơn nữa càng quan trọng hơn là — — viên kim cương này có màu hồng.
Đồ của nhãn hiệu này trước giờ luôn rất đắt, khi đó đối với bọn họ mà nói tiền không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây là Lê Nhất Ninh chỉ mới thích nó không bao lâu, có một lần ở nhà xem tạp chí với Giản Viên Viên từng nhắc tới, cô không ngờ Hoắc Thâm có thể biết.
Thậm chí còn tặng mình một sợi dây chuyền được thiết kế riêng.
“Dây chuyền này……”
“Làm sao?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh đầy kinh ngạc: “Sao anh biết em thích kiểu này?”
Hoắc Thâm không đáp, cầm dây chuyền lên nhìn cô: “Anh đeo thử cho em?”
Cô chớp chớp mắt, “Được.”
Làn da của Lê Nhất Ninh trắng nõn đeo thêm dây chuyền lên trông rất xinh đẹp, nhất là mặt dây chuyền viên kim cương màu hồng đang phát sáng, giá trị không nhỏ không nói còn có thể tôn lên làn da của cô càng trở nên trắng nõn hồng hào, quyến rũ không gì sánh bằng.
“Đẹp…… có đẹp không?”
Hoắc Thâm nhìn chăm chú chốc lát, trái cổ lăn lên lăn xuống, hôn một nụ hôn lên mặt dây chuyền, khẽ giọng hỏi: “Em nói xem?”
Anh đều dùng hành động để chứng minh.
Trái tim của Lê Nhất Ninh không khỏi đập nhanh nửa nhịp, cô đỏ mặt sờ mặt dây chuyền: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Thâm khẽ cười: “Ừm. Cảm ơn thế nào?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt.
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, thân thiết dựa vào bên tai cô, hạ giọng hỏi: “Không cần cảm ơn sao?”
Lê Nhất Ninh: “……. Cần.”
Cô cạn lời, hờn dỗi liếc Hoắc Thâm một cái: “Em không nói với anh nữa, em phải trở vào quay phim đây.”
Hoắc Thâm cụp mắt nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô nửa ngày, âm thầm cong khóe môi lên: “Được.”
“Vậy còn anh?”
Hoắc Thâm nghiêng đầu, ngừng lại mấy giây rồi nói: “Anh tới đây là để thăm em mà, nên sẽ đi vào cùng em.”
“……. Ồ.” Khóe môi Lê Nhất Ninh cong lên, cố gắng kiềm nén trái tim nhảy nhót của mình mà bình tĩnh đáp một tiếng.
*
Hai người cùng trở về, phần lớn ánh mắt của mọi người trong phim trường đều rơi trên người bọn họ.
Có điều không có trắng trợn như vậy.
Lê Nhất Ninh vừa mới bổ trang ở trong xe xong, lúc này ngược lại không sợ bị phát hiện.
Còn như Hoắc Thâm thì càng thẳng thắn vô tư.
Đạo diễn Thẩm sau khi nghe người tới cũng từ bên trong đi ra.
Ông nhìn Hoắc Thâm, huýt một tiếng sáo: “Ơ, ngọn gió nào thổi thầy Hoắc tới đây thế.”
Hoắc Thâm nhấc mí mắt nhìn ông: “Đạo diễn Thẩm.”
Đạo diễn Thẩm cười khẽ một tiếng, giọng điệu trêu chọc: “Thầy Hoắc tới đây làm gì đấy? Tham ban sao? Thăm tôi hay là…….”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Hoắc Thâm đánh gãy rồi.
Vẻ mặt của anh tự nhiên không hề có vẻ lúng túng nào: “Tới thăm Lê Nhất Ninh.”
Nụ cười trên mặt đạo diễn Thẩm cứng đờ.
Nhân viên công tác khác cũng nhịn không được, phì cười một tiếng.
Mộ Tùng Nam ở bên cạnh thò người ra, cười ha hả không dứt: “Đạo diễn Thẩm anh nói xem anh đây không phải là…… tự tìm ngược sao.”
Anh ta chỉ rồi nói: “Toàn thế giới đều biết thầy Hoắc đang theo đuổi Ninh Ninh của chúng ta, anh còn đi hỏi.”
Đạo diễn Thẩm: “…….”
Hoắc Thâm nhướng mày liếc Mộ Tùng Nam một cái rồi lại nhìn sang bà xã nhà mình, hỏi một cách không nhanh không chậm: “Ninh Ninh của chúng ta?”
Mọi người: “…….”
Không phải, thầy Hoắc anh còn chưa theo đuổi được người ta đấy, ghen tuông dữ như vậy?!
Đạo diễn Thẩm vừa bị quê, lúc này rất chi là vui vẻ: “Không sai, chính là Ninh Ninh của chúng tôi, thế nào?”
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, liếc nhìn người đang giả làm đà điểu ở cách đó không xa: “Không sao.”
Anh hơi gật đầu: “Mọi người nói rất đúng.”
Anh ngừng lại mấy giây rồi bổ sung thêm một câu: “Lúc ở trong đoàn phim làm phiền mọi người chăm sóc Ninh Ninh nhiều hơn.”
Mọi người: “……”
Lời này của thầy Hoắc…… giống như đang khẳng định vị trí bạn trai vậy.
Trong phút chốc mọi người đều bị nghẹn, nói không ra câu nào.
Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh ho một tiếng nhìn mọi người nói: “Không làm việc nữa ạ?”
Đạo diễn Thẩm liếc cô: “Nghỉ ngơi một chút, không vội.”
Đột nhiên, Phó Mộng quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Woa! Ninh Ninh! Thử trên cổ em là dây chuyền mới sao?”
Lê Nhất Ninh: “…… Dạ.”
Lập tức, ánh mắt của tất cả người trong đoàn phim đều rơi trên cổ của cô.
Hai mươi phút sau, có dân mạng đưa tin nói thầy Hoắc xuất hiện ở đoàn phim của Lê Nhất Ninh, không chỉ đưa cà phê và đồ ngọt cho nhân viên công tác đoàm phim, mà còn tặng hoa và dây chuyền cho Lê Nhất Ninh, thể hiện rõ bản thân đang theo đuổi người ta.
Các fan: ? ? ? ?
Đây còn là thầy Hoắc dầu muối không ăn đó nữa sao! ! !
[Sau khi nhìn những bức ảnh này, tôi không thể tự lừa mình được nữa hu hu hu, thầy Hoắc của chúng ta đúng là đang theo đuổi tiểu minh tinh tuyến mười tám thật rồi.]
[Hình như tôi biết rốt cuộc Lê Nhất Ninh có gì thu hút được thầy Hoắc của chúng ta rồi!!]
[Ôi đệt!! Bó hoa tươi đó, tui muốn trở thành bó hoa tươi đó.]
[Cái khác không nói, giờ phút này tôi chính là một trái chanh thành tinh!]
[? ? ? ? ?]
[Thầy Hoắc…... sao có thể như vậy chứ, còn tặng hoa tặng dây chuyền, trước kia người khác tặng anh, anh đều không muốn mà!]
[Tui