CHƯƠNG 67:
Hôm đó, Lê Nhất Ninh đổi vé xuống buổi chiều.
Có điều dưới sự phản đối quyết liệt của Lê Nhất Ninh, cuối cùng Hoắc Thâm vẫn không đi cùng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt cô ửng hồng, cơ thể thì bị giày vò tới đi không nổi.
Đương nhiên…… trong chuyện đó cô vẫn luôn rất hưởng thụ.
Cô luôn cảm thấy mắt người thường vừa nhìn thì đã biết ngay cô vừa trải qua chuyện gì rồi, bên cạnh không có đàn ông còn đỡ, nhưng nếu đã có rồi thì cảm thấy chỉ cần liếc một cái là có thể lộ ra ngay, cho nên Lê Nhất Ninh đương nhiên không muốn Hoắc Thâm đi cùng rồi.
Hoắc Thâm cố chấp không lại cô, chỉ có thể đồng ý.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác đó là bên Hoắc Thâm tạm thời xảy ra chút chuyện. Anh về đó càng tốt, không về cũng chẳng sao.
Lê Nhất Ninh mượn cơ hội này, giục anh mau trở về đi.
Sau khi tới sân bay, Tiểu Ngọc nhìn sắc mặt của cô một cái, luôn cảm thấy Lê Nhất Ninh dưới lớp khẩu trang là lạ thế nào ấy.
Nghĩ vậy, Tiểu Ngọc gọi một tiếng: “Chị Ninh Ninh.”
“Hả?”
Lê Nhất Ninh ngẩng đầu nhìn cô ấy bằng ánh mắt sáng ngời.
Tiểu Ngọc bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm thì sững người mất hai giây, rồi mới ho một tiếng hỏi: “Chị muốn uống cà phê không?”
“Được thôi.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười: “Muốn một ly cà phê, cho thêm chút đường.”
“Dạ.”
Tiểu Ngọc đi mua cà phê rồi, Lê Nhất Ninh ngồi lên ghế xoa cái eo của mình, vừa nghĩ tới những chuyện Hoắc Thâm làm thì cô cảm thấy khô nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ vậy, cô giơ tay vỗ mặt của mình nhằm muốn làm giảm nhiệt độ trên mặt xuống.
Máy điều hòa của phòng chờ trong sân bay này mở cao quá rồi đó, không mát chút nào hết.
Lê Nhất Ninh bò lên weibo, trải qua quá trình lên men cả một buổi sáng, hot search của mình và Dịch Tử Mặc đã hoàn toàn hạ xuống rồi.
Nay hot search cao nhất thuộc về Hoắc Thâm và mình.
Cô nhìn mấy cái, đại đa số dân mạng còn đang trong trạng thái chấn động kinh ngạc — — tại sao Hoắc Thâm lại biết dỗ bạn gái như vậy, tại sao lúc Hoắc Thâm ở bên cạnh Lê Nhất Ninh lại nói nhiều như vậy?
Còn có một đám fan tập họp lại gửi tin nhắn riêng cho Lê Nhất Ninh, cầu xin Lê Nhất Ninh sớm ngày chấp nhận ca ca của các cô ấy.
Ca ca của bọn họ cực khổ quá rồi.
Lê Nhất Ninh nhịn cười, khoé môi dưới lớp khẩu trang không ngừng cong lên, trong mắt đều là ý cười dập dờn không ngớt.
Đang lúc xem say sưa, Phó Mộng gửi một tin nhắn tới cho cô.
Phó Mộng: [Tránh nghi ngờ?]
Lê Nhất Ninh: [? Cái gì?]
Phó Mộng: [Trước đó không phải em bay cùng chuyến với Dịch Tử Mặc sao, sao lại đổi vé rồi.]
Lê Nhất Ninh hiểu ra, nhìn mấy chữ ‘tránh nghi ngờ’ đó mà mỉm cười: [Cũng coi như là tránh bị nghi ngờ đi, chủ yếu là bị một vài chuyện riêng làm chậm trễ thôi, vừa vặn hôm nay em cũng không có cảnh quay.]
Phó Mộng: [Mấy giờ về tới vậy.]
Lê Nhất Ninh: [Chị có chuyện gì sao?]
Phó Mộng: [Chị muốn nghe bát quái! Tại sao idol của chị lại nói nhiều với em như vậy! ! !]
Lê Nhất Ninh bị Phó Mộng chọc cười.
Đây đúng là fan chân ái mà.
Cô còn chưa kịp nhắn lại cho Phó Mộng thì tin nhắn của Mộ Tùng Nam cũng tới rồi.
Mộ Tùng Nam: [Cô Lê, sau này tôi có nên cách cô khoảng năm mét không?]
Lê Nhất Ninh: [?]
Mộ Tùng Nam: [Cơn ghen của thầy Hoắc nặng như vậy, tôi đứng gần cô quá, lỡ như anh ấy ghen thì làm sao.]
Lê Nhất Ninh: [………… Tôi sẽ chuyển câu hỏi của anh cho thầy Hoắc.]
Mộ Tùng Nam: [Được rồi.]
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, ngược lại chụp màn hình gửi cho Hoắc Thâm thật, hỏi đùa: [Thầy Hoắc, thế này thì làm sao.]
Hoắc Thâm trả lời rất nhanh: [Đừng để cậu ta câu vai bá cổ là được.]
Lê Nhất Ninh: [……. Anh nghiêm túc chứ?]
Hoắc Thâm: [Rất nghiêm túc.]
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười, gửi một sticker cho Hoắc Thâm.
*
Sau khi check in xong, Lê Nhất Ninh đeo bịt mắt lên nghỉ ngơi được mấy tiếng.
Cô đã hẹn với Phó Mộng xong rồi nên không về nhà nữa mà là về khách sạn bên đoàn phim, để tránh khỏi phải lúng túng tuy Lê Nhất Ninh không cảm thấy lúng túng chỗ nào cả.
Sau khi đăng weibo xong cô có nói với Dịch Tử Mặc một tiếng, về chuyện có liên quan tới ly trà giải rượu.
Ngược lại Dịch Tử Mặc không có yêu cầu gì chỉ nói không sao, có thể là hiểu ra được chuyện gì đó rồi.
Lê Nhất Ninh đứng trong thang máy nghĩ ngợi, chuyện này có phải bản thân đã làm không đúng rồi không.
Nếu cô sớm biết có chuyện như vậy thì lúc đó đã không mở cửa rồi.
Nghĩ vậy, Lê Nhất Ninh buồn bã thở dài.
Cô quay đầu nhìn chính mình trong thang máy, chớp mắt một cái.
Lúc đang chớp mắt thì Mộ Tùng Nam và Phó Mộng ồn ào từ bên ngoài đi tới.
Lê Nhất Ninh nhìn thấy bèn ấn nút thang máy cho hai người đi vào.
“Hai người, vẫn còn cãi nhau sao?”
“A! Ninh Ninh!!” Phó Mộng kích động không thôi: “Sao mà trùng hợp như vậy chứ!”
Cô ấy nhào tới ôm chặt Lê Nhất Ninh.
Lê Nhất Ninh dở khóc dở cười: “Chị thả em ra đã.”
“Chị không thả.”
Phó Mộng nói đùa: “Hu hu hu cọ hot search của cô Lê.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô liếc nhìn Mộ Tùng Nam đang lặng lẽ đứng ở trong góc, mí mắt giật một cái: “Thầy Mộ, anh làm gì thế?”
Mộ Tùng Nam nhìn cô, dán lên vách thang máy nói: “Thầy Hoắc bảo tôi nên giữ khoảng cách với cô sẽ tốt hơn. Tôi sợ tôi không khống chế được bản thân sẽ chạy tới ôm cô giống cô Phó vậy.”
“Tôi sợ bị đánh gãy chân.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Phó Mộng ha ha cười lớn: “Vẫn là đồng giới tốt hơn.”
“Muốn ôm sao cũng được.”
Sau khi ồn ào xong, ba người cùng trở về phòng.
Mộ Tùng Nam đương nhiên về phòng của mình, còn Phó Mộng thì theo vào phòng của Lê Nhất Ninh.
Gian phòng ở trong khách sạn cô vẫn