CHƯƠNG 81:
Sau khi hoạt động kết thúc, Lê Nhất Ninh chụp hình chung với mọi người xong rồi mới lên xe.
Lúc lên xe cô nhận được không ít tin nhắn của đám chị em trong giới, ai cũng khen xinh đẹp này nọ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mỉm cười, nhìn tin nhắn trên cùng nhất.
Là của Hoắc Thâm gửi tới.
Hoắc Thâm: [Nghe thấy rồi, anh cũng là fan của em.]
Lê Nhất Ninh phì cười.
Tống Tĩnh nghiêng mắt nhìn cô một cái: “Cười cái gì?”
“Không có gì.” Lê Nhất Ninh đè khóe môi của mình xuống, nhìn Tống Tĩnh: “Chị Tống, câu trả lời vừa rồi của em được chứ ạ?”
Tống Tĩnh cười gật đầu: “Vô cùng tốt, không mất đi sự lễ phép cũng không đánh mất tính cách vốn có của em.”
“Tính cách vốn có gì?”
Tống Tĩnh nhướng mày, thong thả nói: “Tính cách hay oán người của em.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Lời này nghe sao không giống như đang khen mình vậy chứ.
Tống Tĩnh buồn cười nhìn cô, chuyển sang đề tài khác: “Hôm nay không tệ, thành công mỹ mãn.”
Lê Nhất Ninh cười.
Tống Tĩnh nói: “Phía bên nhãn hàng rất hài lòng về em, đừng lo lắng quá nhiều.”
“Vâng ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tĩnh rút ra một tập tài liệu: “Bây giờ sẽ nói phần công việc tiếp theo với em, nghỉ phép một tuần lễ rồi cũng đã đến lúc bắt đầu bận rộn.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Tống Tĩnh lấy được một kịch bản cho cô, là kịch bản phim vườn trường, thuộc thể loại gương vỡ lại lành.
Cô nhìn lướt qua, lập tức nghi ngờ nhìn sang Tống Tĩnh.
Tống Tĩnh: “…… Không muốn nhận?”
“Không có ạ.”
Lê Nhất Ninh im lặng suy nghĩ mấy giây rồi hỏi: “Kịch bản học sinh trung học, em thích hợp sao?”
Nghe xong, Tống Tĩnh suýt chút nữa là cười ra tiếng.
“Em cảm thấy em không hợp thì còn ai hợp?”
Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Chị Ninh Ninh, với gương mặt này của chị dù có diễn thiếu nữ mười lăm tuổi cũng không có ai nói gì đâu ạ.”
Lê Nhất Ninh lớn lên đúng là xinh đẹp thật.
Lê Nhất Ninh nhịn cười, nhìn hai người trước mặt: “Mọi người có lòng tin vào em quá rồi đó.”
Tống Tĩnh: “Chị cảm thấy kịch bản này không tệ, tuy muốn tìm một bộ điện ảnh cho em nhưng trước mắt cứ tìm kịch bản phim truyền hình diễn cho tốt cái đã rồi hãy suy nghĩ tới chuyện khác.”
Chị nghiêm túc phân tích: “Bộ phim truyền hình của em và Dịch Tử Mặc sẽ không lên sóng nhanh như vậy đâu nhưng cũng không quá muộn, tuần này nhà sản xuất bên đó đã vội lắm rồi cho nên đợi khi bộ phim truyền hình này lên sóng xong, chị hy vọng em sẽ có tác phẩm tiếp theo để ra mắt, như vậy mới không đến mất bị khán giả quên mặt.”
Lê Nhất Ninh gật đầu: “Em biết rồi.”
Cô lắc phần kịch bản trong tay: “Em đều có thể ạ.”
“Còn có cái này……”
Tống Tĩnh đưa cho cô: “Ai là hung thủ chân chính được ghi hình vào nửa tháng sau, em có thể bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Cái này ký hợp đồng rồi, cô biết. Nhưng nhìn nội dung kịch bản Tống Tĩnh đưa tới…… cô vẫn hơi ngơ ngác.
“Đẫm máu như vậy sao?”
Tống Tĩnh liếc cô một cái: “Chính là đẫm máu như vậy, sợ rồi?”
“…… Cũng tàm tạm ạ.”
Lê Nhất Ninh dụi mắt, “Em không sợ yêu thần quỷ quái, nhưng em sợ tối.”
Tống Tĩnh: “Có lẽ sẽ không tới mức đi tới nơi rất tối để quay, chương trình giải trí này của bọn em tính ra khá giống thể loại khủng bố, nên chú ý một chút sẽ tốt hơn.”
“Vâng.”
*
Sau khi về nhà, Lê Nhất lật xem kịch bản Tống Tĩnh đưa cho cô trước.
Quay phim vườn trường tương đối nhẹ nhàng không vất vả lắm, nam nữ chính quen biết từ thời cao trung, nam chính là người có tiếng tăm lừng lẫy trong trường, không nể mặt ai cả nhưng thành tích luôn đứng đầu, cho dù đánh nhau ẩu đả, trốn tiết ngủ gật này nọ giáo viên cũng không quản, có quản cũng quản không được, vấn đề duy nhất là nằm ở — — nam sinh này không có tiền.
Đây là nhân vật nam chính điển hình thường có trong tiểu thuyết, đẹp trai - mạnh mẽ - thảm.
Nữ chính thì ngược lại, nhà nữ chính tuy giàu có nhưng gia đình không êm ấm.
Ba mẹ cô ấy thuộc kiểu vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ biết cho cô ấy tiền mà không hề có chút quan tâm và tình yêu thương gì dành cho cô ấy. Vợ chồng hai người đều có cuộc sống riêng, ngay cả sinh nhật của cô ấy đều có thể quên.
Nhưng mà cô ấy không hề để ý, dù sao cô ấy có tiền.
Cho đến khi gặp được nam chính, cô ấy bị nam chính thu hút.
Có lẽ nên nói là hai người thu hút lẫn nhau, nhưng ban đầu là nữ chính có hứng thú với nam chính trước.
Tóm gọn lại câu chuyện khá kích thích, Lê Nhất Ninh là người thích đọc tiểu thuyết, sau khi tốn hơn mấy tiếng đọc xong kịch bản, cô gửi tin nhắn cho Tống Tĩnh: [Chị Tống em thích kịch bản này, nam chính đã xác định là ai đóng chưa ạ?]
Tống Tĩnh: [Còn chưa xác định, nữ chính của em là được định trước.]
Lê Nhất Ninh: […… Ồ.]
Thật ra cô vẫn lấy làm tò mò ai sẽ diễn nam chính đây.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh đều theo chị Tống chạy hết mấy hoạt động, thời gian còn lại đều làm tổ trong nhà xem kịch bản.
Chiều hôm đó, Lê Nhất Ninh ôm kịch bản xem mệt rồi, đang muốn ngủ một giấc.
Đang ngủ say sưa thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cọ tới cọ lui ở trên mặt mình, Lê Nhất Ninh trở người muốn đuổi thứ dấp dính đó đi.
Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dáng trốn tránh của cô.
Sau khi nghe thấy tiếng cười, Lê Nhất Ninh ngớ ra rồi thình lình mở mắt nhìn người đi tới.
Cô há miệng, còn chưa kịp vui mừng thì Hoắc Thâm đã khom người xuống che kín miệng cô rồi.
“Ưm……”
Lê Nhất Ninh ngọ nguậy hai giây bèn để mặc động tác của Hoắc Thâm.
Hôn một lúc lâu, Hoắc Thâm buông môi cô ra, chuyển sang hôn chỗ khác.
Giọng nói của anh hơi khàn, có lẽ do mệt mỏi quá mức: “Ngủ dậy rồi?”
“Ừm.”
Lê Nhất Ninh nắm quần áo của anh, ngửa đầu nhìn anh: “Bận xong rồi?”
Vốn Hoắc Thâm đã định về từ hai ngày trước, nhưng công ty bên đó tạm thời xảy ra chút việc nên chậm trễ thời gian.
Trái cổ của Hoắc Thâm lăn lên lăn xuống, anh hôn mắt cô đáp một tiếng: “Bận xong rồi.”
Lê Nhất Ninh cười, chủ động đáp lại anh.
Hai người ở trong phòng quấn quýt một lúc, Hoắc Thâm mới buông người ra.
Anh cúi đầu hôn khóe môi của cô, đáy mắt ngập ý cười: “Anh dọn dẹp cho em nhé.”
Lê Nhất Ninh liếc nhìn cái tay của mình một cái, cơ thể cứng nhắc đẩy người ra: “Mới không cần anh đâu.”
Cô nói xong thì nhanh chóng bò dậy khỏi giường, chui vào trong phòng tắm.
Trong phòng tắm, Lê Nhất Ninh hơi ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu thì lập tức nhìn thấy mình trong gương, hai má đỏ hồng, trên làn da trắng nõn nổi lên một tầng đỏ ửng, ngay cả cổ và tai cũng đỏ tất.
Đôi mắt thì…… giống như vừa trải qua chuyện gì đó vậy.
Con ngươi cô run rẩy, bên tai vang lên hơi thở gấp gáp của người đàn ông vừa rồi kề sát tai mình.
Vừa nghĩ tới đây, mặt của Lê Nhất Ninh càng đỏ hơn.
Cô cúi đầu muốn nhanh chóng rửa tay mình cho sạch, vừa mới nặn nước rửa tay thì bên cạnh có đôi bàn tay to lớn của đàn ông vươn tới.
Hoắc Thâm đứng bên cạnh cô, hơi cụp mắt rửa tay cho cô.
Lòng bàn tay của anh có vết chai, lúc lướt qua còn mang tới cho cô một trận tê dại, không biết vì sao Lê Nhất Ninh đột nhiên sinh ra suy nghĩ khác thường.
Trong lúc vô thức, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Thâm một cái.
Con ngươi Hoắc Thâm tối đi, cúi đầu nhìn cô: “Bà xã.”
Lê Nhất Ninh cắn môi: “…… Hả?”
Hoắc Thâm khẽ mỉm cười, thuận tay đóng vòi nước lại, ôm Lê Nhất Ninh ngồi lên bệ rửa tay.
Cơ thể anh áp tới gần, cứ như vậy đứng ở trước mặt cô, tư thế của hai người lúc này mập mờ tới mức không cách nào dùng từ ngữ đã diễn tả.
Lê Nhất Ninh đột nhiên thấy căng thẳng.
Mắt cô đảo qua đảo lại, xoay đầu nhìn sang chỗ khác: “……. Anh làm gì?”
Hoắc Thâm cong môi: “Buổi chiều có công việc không?”
“…… Không có.”
Lê Nhất Ninh muốn đẩy anh ra.
Hoắc Thâm gật đầu, kéo quần áo vốn đã lộn xộn.
Mí mắt Lê Nhất Ninh giật một cái, còn chưa kịp làm phản ứng thì Hoắc Thâm đã nói: “Vậy thì bây giờ tới thực hiện giấc mơ của em một chút?”
“…………”
Giấc mơ không thể nói đó của Lê Nhất Ninh.
Khiến người ta dễ đỏ mặt tai hồng.
Trong phòng tắm rộng rãi, bồn tắm lớn dư sức chứa đủ hai người.
Mà bên bệ rửa mặt, Lê Nhất Ninh ngồi bên trên kết hợp với tư thế đứng của Hoắc Thâm càng thuận tiện cho động tác của anh.
Cô bị xoay người lại để bản thân đối diện với chiếc gương…… lúc nhìn thấy dáng vẻ của mình và động tác của người đàn ông phía sau ở trong gương, cả người Lê Nhất Ninh đều nóng lên.
Xấu hổ quá thôi.
Mà như vậy còn chưa đủ.
Hoắc Thâm đã có mười mấy ngày không chạm vào bà xã rồi, không dễ gì mới trở về thực hiện giấc mơ của bà xã cho nên càng ra sức giày vò cô.
Thỉnh thoảng Lê Nhất Ninh còn mặt đối mặt, mắt đối mắt với Hoắc Thâm, khi đó cô đều có thể nhìn thấy rõ cơn khát vọng nơi đáy mắt của anh cùng với dục vọng cuồn cuộn.
Hoắc Thâm nhướng mày, im lặng nhìn cô.
Lê Nhất Ninh trốn tránh ánh mắt của anh.
Hoắc Thâm thấp giọng cười một tiếng, dán môi lên tai cô hôn một cái: “Bã xã, nhìn anh nào.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Không muốn nhìn.
Nhưng cuối cùng, Lê Nhất Ninh vẫn bị ép nhìn.
Hu hu hu hu cô không nên trêu chọc anh, không nên kể với anh giấc mơ quỷ quái đó làm gì.
Hu hu hu hu suy nghĩ của cô không còn lành