CHƯƠNG 83:
Hoắc Thâm hôn lên gò má của cô, khẽ nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì đều có anh ở đây, chuyện gì cũng có thể nói với anh, biết không?”
Lê Nhất Ninh im lặng rất lâu, sau đó nhẹ nhàng đáp một câu: “Em biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ôm cánh tay của Hoắc Thâm làm nũng: “Cám ơn anh.”
Hoắc Thâm xoa đầu cô, không lên tiếng.
Hai người ngồi ở phòng khách vuốt ve an ủi một lúc mới lên lầu.
Mấy ngày tiếp theo Hoắc Thâm luôn bận việc công ty bởi vì sắp phải ra ngoài ghi hình chương trình, công ty luôn có phó tổng và trợ lý chuyên nghiệp xử lý mọi chuyện nhưng thỉnh thoảng vẫn cần Hoắc Thâm ra mặt.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, ai là hung thủ chân chính cũng chính thức lên đường ghi hình.
Trạm đầu tiên của ai là hung thủ chân chính ghi hình ở thành phố B, một thành phố có hơi thở thương nghiệp cực kỳ mạnh.
Và là thành phố phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây.
Lê Nhất Ninh và Hoắc Thâm tách ra xuất phát, không đúng, có lẽ nên nói là tất cả khách mời đều tách ra để xuất phát, vé máy bay là do tổ tiết mục đặt mua.
Chương trình áp dụng cách quay webcast (1), không giống với phát sóng trực tiếp, cách quay này sẽ khiến người xem có thể xem hoàn chỉnh cả chương trình.
Lê Nhất Ninh có Tiểu Ngọc đi cùng tới đó.
Lên máy bay rồi, Tiểu Ngọc trò chuyện với Lê Nhất Ninh: “Chị Ninh Ninh, chương trình này của các chị sắp xếp như thế nào cũng không nói.”
Đúng là như vậy.
Từ đầu tới cuối, tổ tiết mục chỉ nói ghi hình sẽ tương đối kích thích, cần mọi người đoàn kết hợp tác cũng đòi hỏi đầu óc linh hoạt và thể lực, nhưng cụ thể như thế nào căn bản không một ai biết.
Lê Nhất Ninh cong môi cười, quay đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài: “Sợ cái gì, chỉ cần không vứt chị vào nơi tối nhất là được.”
Cô sợ tối, chỉ thích ánh sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Ngọc gật đầu: “Nhưng em thấy trên mạng có rất nhiều tin đồn, nói đạo diễn của chương trình là người rất hung tàn.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Vấn đề này, cô trả lời không nổi.
“Theo tình hình mà làm thôi.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: “Binh tới tướng chặn.”
“Cũng phải.”
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới, ‘binh’ này lại tới nhanh như vậy.
Xuống khỏi máy bay, người của tổ tiết mục tới đón, đặt hành lý ở sau xe.
Hai nhân viên công tác nhìn cô: “Cô Lê, theo chúng tôi đi bên này, bắt đầu từ giờ phút này trợ lý của cô chỉ có thể ở khách sạn đợi cô thôi.”
Lê Nhất Ninh: “? ? ?”
Tiểu Ngọc: “? ? ?”
Lê Nhất Ninh nhìn bọn họ mà hoảng hốt không thôi: “Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?”
Nhân viên công tác ho một tiếng: “Để đề phòng vạn nhất.”
Điều họ sợ là các nghệ sĩ gặp nhau ở khách sạn sẽ để lộ manh mối.
Ngược lại Lê Nhất Ninh không có cảm giác quá lớn, nhưng Tiểu Ngọc thì rất lo lắng.
Cô mỉm cười an ủi Tiểu Ngọc: “Đừng lo, chị không sao, em tới khách sạn đợi chị đi.”
“Được ạ, chị Ninh Ninh chị nhất định phải chú ý an toàn nha.”
“…… Được rồi.”
Sau khi lên xe cùng với nhân viên công tác rồi, Lê Nhất Ninh còn được yêu cầu đeo bịt mắt lên.
“…… Nhanh như vậy sao?”
Cô nhịn không được hỏi: “Bây giờ đã bắt đầu ghi hình rồi sao?”
Anh quay phim: “…… Đúng vậy.”
Lê Nhất Ninh ‘ồ’ một tiếng rồi ngoan ngoãn đeo bịt mắt lên, lại hỏi tiếp: “Còn những người khác cũng tới đó rồi sao?”
Không ai trả lời.
Lê Nhất Ninh cảm thấy vô vị, dựa vào thành ghế nghỉ ngơi: “Qua đó cần bao lâu mới tới đây.”
“Một tiếng.”
“Cái gì?”
Lê Nhất Ninh kéo bịt mắt lên, chấn động nhìn hai người đó: “Mất một tiếng mà giờ hai người đã bắt tôi đeo bịt mắt rồi?”
Nhân viên công tác: “……”
Lê Nhất Ninh: “Tôi có thể chơi điện thoại một chút không, trước nửa tiếng đeo bịt mắt lên được không?”
“…… Cũng được.”
Cuối cùng, Lê Nhất Ninh tranh được thời gian nửa tiếng để chơi điện thoại.
Có điều cô không thể gửi tin nhắn cho Hoắc Thâm, sợ bị nhìn thấy nên chỉ có thể lặng lẽ gửi một tin nhắn báo bình an tới nơi cho Tống Tĩnh, sau đó trò chuyện mấy câu với Trương Nhã và Giản Viên Viên, còn đặc biệt lên weibo lướt một chút.
Vừa lên weibo, Lê Nhất Ninh lập tức nhìn thấy hành trình rồi.
Là do dân mạng chụp được, hình ảnh Hoắc Thâm đi vào sân bay, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu xám, cơ thể thẳng tắp, mặt mày anh tuấn, cho dù là đội mũ lưỡi trai và kính mát nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được phong cách đặc biệt trên người anh.
Đẹp trai quá đi thôi!!
Quả nhiên, phía dưới mấy tấm ảnh này đều là dân mạng đang liếm màn hình.
[A a a a a a a Sau khi xem xong mấy bức ảnh này của ca ca, em lại có động lực rồi!!!
[Hu hu hu hu tôi luôn có động lực!!! Ca ca nhìn em nhìn em này.]
[Ca ca lâu quá không xuất hiện, em sắp quên ca ca là một đại soái ca rồi! Bức ảnh này đẹp ghê hồn!]
[Cảm ơn tổ tiết mục hung thủ chân chính nha, để chúng tôi có thể nhìn thấy ca ca, hu hu hu hu kích động quá rồi!! Chương trình ghi hình lúc nào vậy, khi nào thì phát xong đây!]
[A a a a a a a a a a ca ca quá đẹp trai (hét vỡ giọng)!!!]
……
Nói thật, lúc Lê Nhất Ninh nhìn thấy hình cũng hơi kích động.
Cho dù người đàn ông này là ông xã của mình, cô cũng không kiềm chế được trái tim bé nhỏ đang đập thình thịch vì anh.
Quá trêu người, sức hút của người đàn ông này quá cao.
Cô nhìn tới cả mặt cũng đỏ lên.
Anh quay phim lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn, nhịn không được hỏi: “Cô Lê đang xem gì thế? Kích động như vậy?”
Lê Nhất Ninh sững người, quay đầu nhìn người quay phim.
“Muốn biết sao?”
Anh quay phim gật đầu.
Bọn họ cần quay tư liệu thực tế.
Lê Nhất Ninh chớp chớp mắt, cười nói: “Không cho anh xem.”
Anh quay phim: “……”
Quá ranh mãnh rồi đó cô Lê.
Lê Nhất Ninh cười cười, khóe mắt cong cong nói: “Chủ yếu là…… đang lướt weibo nên không thể nói với mọi người được.”
Cô trốn khỏi ống kính, cúi đầu lặng lẽ mở hình gốc của mấy bức ảnh mà trạm tỷ tung ra, sau đó — — lưu lại.
Ông xã của cô, cô cũng muốn ngắm.
Cô nghĩ sau này phải mua nhiều áo khoác cho Hoắc Thâm mới được, anh mặc như vậy rất đẹp trai.
Cả đoạn đường Lê Nhất Ninh mải miết lướt ảnh đẹp của Hoắc Thâm, tới thời gian nửa tiếng thì bị nhắc