CHƯƠNG 91:
Trong khoang miệng tràn đầy mùi rượu.
Đổi lại là trước kia Hoắc Thâm nhất định sẽ ghét bỏ, nhưng hiện tại…… anh lại cảm thấy rất ngọt ngào, thậm chí còn có phần lưu luyến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh hôn người trong lòng một lúc, Lê Nhất Ninh vô thức đáp lại.
Rất lâu sau, Hoắc Thâm dở khóc dở cười nhìn người trong lòng lại ngủ mất, anh cúi đầu nhìn phản ứng của cơ thể mình rồi tức giận xoa nắn mặt Lê Nhất Ninh: “Tỉnh lại rồi tính sổ với em.”
Lê Nhất Ninh chẳng hay biết gì, còn không sợ chết chui vào lòng Hoắc Thâm.
Hoắc Thâm: “……”
Anh vất vả đẩy người ra, thay bộ đồ ngủ cho cô xong rồi lúc đó mới vào phòng tắm.
……
*
Sáng ngày hôm sau, lúc Lê Nhất Ninh thức dậy chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Cô giơ tay đỡ trán, rên rỉ một tiếng.
Lê Nhất Ninh nhắm mắt lăn một vòng quanh giường, bỗng cô dừng lại.
Bên cạnh cô…… có người? !
Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ, chẳng dám nhúc nhích.
Cô nhớ lại một chút, tối qua sau khi về nhà rồi thì bị hai kẻ điên Giản Viên Viên và Trương Nhã ôm chặt, sau đó…… cô ngủ cùng với các cô ấy.
Nghĩ tới đây, Lê Nhất Ninh thở phào nhẽ nhõm.
Có lẽ là Giản Viên Viên hoặc là Trương Nhã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đúng.
Cô nhíu mày lại, người bên cạnh…… da thịt không có mềm như vậy, hơn nữa mùi vị rất quen thuộc.
Giây tiếp theo, Lê Nhất Ninh mở mạnh mắt ra.
Vừa mở mắt lập tức chạm phải ánh mắt sâu không thấy đáy của Hoắc Thâm.
Lê Nhất Ninh chớp mắt, ngắm nhìn anh.
Hoắc Thâm dời mắt khỏi người cô, thấp giọng hỏi: “Tỉnh rồi?”
Lê Nhất Ninh: “…… Ừm.”
Cô mím môi, bỗng cảm thấy bất an: “Anh…… về lúc nào thế?”
Bộ dạng say khướt vào tối hôm qua của cô, chắc không bị Hoắc Thâm nhìn thấy chứ.
Hoắc Thâm nhướng mày, nói bằng giọng bình thản: “Sáng hôm nay.”
“Mấy giờ?”
“Khoảng năm giờ.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh thở phào.
Cô vừa định dịch cơ thể của mình đi nhưng đột nhiên phát hiện không đúng lắm…… chân của cô…… chân của cô đặt ở đâu rồi! !
Lê Nhất Ninh mày đang làm gì vậy chứ! ! !
Hoắc Thâm nhíu mày, nhìn cô lấy làm lạ: “Em sao vậy?”
Lê Nhất Ninh nhìn anh bằng vẻ mặt cứng đờ: “Anh…… buông chân em ra.”
Hoắc Thâm khẽ cười một tiếng, vén chăn ra cho cô nhìn, tốt bụng nhắc nhở: “Bà xã, là em chủ động đưa tới.”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng châm chọc: “Chẳng qua em tưởng anh là cái chăn nên ôm mà thôi.”
Hoắc Thâm nhướng mày, giọng nói nặng nề: “Cái chăn?”
Lê Nhất Ninh: “……. Đúng vậy.”
Hoắc Thâm cười một tiếng: “Phải không.”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Lê Nhất Ninh nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt của anh, chẳng cần suy nghĩ đã nhào vào lòng anh rồi.
Hoắc Thâm ngẩn người, cảm thấy khá bất ngờ với hành động này của cô.
“Làm sao vậy?”
Lê Nhất Ninh không nói chuyện, cứ thế ôm anh làm nũng.
Hoắc Thâm khựng lại, vươn tay vỗ lưng cô vỗ về, dịu dàng hỏi: “Nhớ anh rồi?”
“Ừm.”
Là rất nhớ rất nhớ.
Lê Nhất Ninh cảm thấy, bản thân không cần phải già mồm nữa.
Thật ra cô rời Hoắc Thâm không được nữa cũng chẳng muốn rời, còn như bí mật đó cô không suy nghĩ tới nữa.
Nếu một ngày nào đó Hoắc Thâm muốn biết và hỏi thì cô sẽ nói với anh, hiện tại không hỏi…… vậy thì cô cứ giả ngốc trước, tạm quên chuyện phiền lòng đó đi.
Bỗng, người nằm trong lòng Hoắc Thâm thì thầm một câu: “Xin lỗi.”
Hoắc Thâm ngẩn người, xoa đầu cô: “Sao lại xin lỗi.”
“Mấy ngày qua……”
Lê Nhất Ninh hôn anh, nhỏ giọng nói: “Không nên giận dỗi với anh.”
Hoắc Thâm chậm rãi mỉm cười, nhìn người trong lòng: “Giận dỗi với anh lúc nào, anh chọc em giận rồi?”
Lê Nhất Ninh: “……”
Cô bật cười, cánh tay ôm Hoắc Thâm càng siết chặt hơn, nãy giờ chỉ lo làm nũng mà quên người này đã có hơn một tuần không ôm mình rồi.
Cọ tới cọ lui, bỗng trên đầu truyền tới giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hoắc Thâm: “Ninh Ninh, đừng nhúc nhích.”
Cơ thể Lê Nhất Ninh cứng đờ, cô cảm nhận được gì đó rồi.
Cô ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, sau khi nhìn rõ suy nghĩ trong mắt Hoắc Thâm, Lê Nhất Ninh chớp mắt: “Nếu em nói……”
“Em nhất định muốn động đậy thì sao?”
Hoắc Thâm: “……”
Anh còn chưa kịp làm gì thì Lê Nhất Ninh đã ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lướt qua trái cổ đang lăn lên lăn xuống của anh, trực tiếp nhuốm lửa.
Cổ họng Hoắc Thâm cử động, lật người lại, nghiến răng nói bên tai cô: “Vậy thì em đừng hối hận.”
……
Tiếp sau đó, Lê Nhất Ninh có hối hận hay không thì không biết, nhưng nước mắt chảy ra kha khá.
Hoắc Thâm ghét bỏ mùi rượu trên người cô, bèn ôm người đi vào phòng tắm.
Lần đi vào này phải mất hai tiếng, lúc đi trở ra, Lê Nhất Ninh chẳng được nằm trên giường, có lẽ Hoắc Thâm ghét mùi rượu nồng nặc trên giường nên ôm cô đặt lên sô pha.
Sau đó nữa.
Lê Nhất Ninh đã chẳng thể nào nhớ rõ nữa, cô chỉ biết bản thân sắp bị giày vò rã rời rồi.
Người đàn ông hơn một tuần không được phát tiết, đáng sợ quá đi thôi.
Mà cô, còn không sợ chết đi trêu chọc anh.
Hu hu hu nói cho cùng, là lỗi của mình.
Thẳng tới chiều, Hoắc Thâm mới kết thúc.
Anh hôn đôi mắt đỏ hồng của người trong lòng, giọng nói dịu dàng: “Cho em trêu chọc anh này.”
Lê Nhất Ninh: “Anh biến thái lắm.”
Hoắc Thâm cười dịu dàng, xoa mặt nhỏ của cô: “Ai biến thái?”
Lê Nhất Ninh run rẩy: “……. Em em em, em biến thái.”
Đáng sợ quá đi.
Hoắc Thâm mỉm cười, cúi đầu hôn cô: “Đi tắm, anh dẫn em xuống lầu ăn……” Anh nhìn thời gian: “Uống trà chiều.”
Lê Nhất Ninh: “……”
*
Chú Hứa đúng là người quản gia tận tâm nhất nhất trên đời.
Hai người không xuống lầu ăn sáng thì không lên gọi, chẳng xuống ăn trưa cũng không lên làm phiền, tới khi hai người đi xuống thì trong nhà ăn đã bày sẵn đồ ăn rồi.
Chú Hứa nghe thấy tiếng, cười híp mắt quay đầu nhìn hai người: “Ông chủ bà chủ dậy rồi, mau tới ăn trưa.”
Lê Nhất Ninh nhìn quanh quất: “Trương Nhã và Giản Viên Viên đâu?”
Chú Hứa: “Trương tiểu thư và Giản tiểu thư ăn xong bữa trưa thì về rồi, các cô ấy nhờ tôi nói bà chủ một tiếng.”
Lê Nhất Ninh: “……”
“Nói là đã gửi tin nhắn cho bà chủ rồi, bà chủ nhớ xem.”
Lê Nhất Ninh: “…… Ồ.”
Hoắc Thâm nhìn cô: “Ăn cơm trước.”
Lê Nhất Ninh lãng tránh ánh mắt như cười như không của chú Hứa, sờ cái tai nóng bừng của mình: “Ừm.”
Lê Nhất Ninh mở điện thoại ra, bên trên đúng là có tin nhắn trong nhóm chat, còn là kiểu 99+ cơ.
Cô bấm vào, đập vào mắt chính là đoạn đối thoại của Trương Nhã và Giản Viên Viên, hai người nói chuyện với nhau nhưng nhân vật chính trong đoạn đối thoại của hai người…… đều xoay quanh mình.
Giản Viên Viên: [Chậc, sao Ninh Ninh còn chưa dậy nữa vậy.]
Trương Nhã: [Anh Hoắc Thâm về rồi mà, dậy nào nổi.]
Giản Viên Viên: [Haiz, tiểu biệt thắng tân hôn, nói thật tôi cũng muốn tìm đối tượng lắm rồi.]
Trương Nhã: [Mấy anh đẹp trai ngời ngời trong bar còn chưa thỏa mãn cô sao.]
Giản Viên Viên: [Mấy người đó chỉ để ngắm, phải nhìn xa trông rộng chứ không thể chơi đùa phút chốc, bằng không người toi đời sẽ là tôi.]
Trương Nhã: […… Từ khi nào cậu trở nên nghe lời như vậy thế.]
Giản Viên Viên: [Tôi cũng muốn tìm một đối tượng, hu hu hu hu muốn được tình yêu tưới tiêu một chút.]
Trương Nhã: [Tưới ướt rồi còn dậy khỏi giường nổi sao.]
…………
Hơn một tiếng sau, hai người họ lại bắt đầu hỏi han trong nhóm chat.
Tại sao cô còn chưa dậy nữa.
Lê Nhất Ninh âm thầm liếc trắng mắt, chẳng buồn trả lời tin nhắn cho hai người đó.
Cô nghĩ, cứ để họ cho rằng mình dậy không nổi đi.
Tuy hình như có hơi đúng sự thật.
Hoắc Thâm liếc nhìn cô, dịu dàng nói: “Ăn cơm trước.”
“…… Ừm.”
Hai người im lặng ăn cơm, cảnh tượng ấm áp.
“Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn anh.
Hoắc Thâm nhướng mày: “Em nói.”
Lê Nhất Ninh nói chuyện tối qua tới bar gặp được Phùng Ngôn kể lại một lượt, cuối cùng còn nói: “Khi đó người nhiều, anh ta nói thêm weixin nên em không tiện từ chối.”
Chủ yếu là hiện